HƯ KHÔNG
Tay anh nâng phím đàn
Gãy từng nốt nhạc vang
Ru em vào dĩ vãng
Dạo trên bãi cát vàng
Anh dệt khung trời mộng
Trên bức màn nhung bông
Có em đôi gót ngọc
Cho anh phiêu bềnh bồng
Anh hát bản tình xanh
Bên thềm còn vương nắng
Em tâm hồn trong trắng
Cho anh hoài yêu em
Cuộc tình có nằm ngang
Anh ngàn năm vẫn thế
Cuộc đời dù dâu bể
Anh không thể xa em
Người đời đầy tham vọng
Thích nghe điều trống rỗng
Ưa dệt điều mơ mộng
Nên một mình bon chen
Vu vơ một tiếng kèn
Thấy hào hoa chói sáng
Quên những điều thiện ác
Thành hạt cát hư vô
Nhạt nhòa vào dĩ vãng
Anh cô đơn lạc loài
Một mình trong phòng vắng
Độc thoại cùng bóng đêm
Quốc Thái
Họa thơ ts TT
ĐÊM
Em hát bản tình ca
Ru hồn mình lãng đãng
Mưa trên khung trời lạ
Ký ức giờ lang thang
Em vẽ mùa thu vàng
Chỉ còn trong ảo ảnh
Lá thu vàng chạng vạng
Rớt ngang đời mong manh
Em viết bài thơ xanh
Dưới hiên nhà đợi nắng
Phơi vui buồn đen trắng
Về một thời yêu anh
Em nghe đời thở than
Hiểu thắng thua phút cuối
Hợm hĩnh rồi tiếc nuối
Vô cảm trước chê khen
Em thấy đời ảo vọng
Hạnh phúc từ sáo rỗng
Ngọt ngào người mơ mộng
Đêm vẫn phải chong đèn
Em nhìn em thật hiền
Qua những điều thiện ác
Như dã tràng xe cát
Nếu sống chẳng an nhiên
Như cơn mưa dĩ vãng
Vầng trăng anh lạc loài
Trên mặt hồ hoang vắng
Trong tiếng thầm của đêm !!!
Tuệ Tâm
30.11.2020
No comments:
Post a Comment