Wednesday, December 14, 2016

Vị khách không mời

Vị khách không mời
Vào mùa đông năm 2013, tôi có dịp về thủ đô Hoa Thịnh Đốn để công tác theo sự phân công của công ty, hay nói đúng hơn là của Department (bộ phận) mà tôi đang làm việc cùng với mười người bạn chung sở và ông sếp. Mùa đông ở thủ đô lạnh lẻo và buồn chán vì nhớ cái nắng ấm của vùng Florida. Chúng tôi được công ty cho ở một cái hotel and resort trong những căn phòng President Suite, phòng Tổng thống-dịch nôm na theo tiếng Việt, sang trọng. Phòng gồm có ba phòng ngủ với ba phòng tắm riêng biệt, một phòng ăn, và một phòng khách. Căn phòng nằm trên tầng thứ 12 nhìn ra thành phố, rất đẹp và thơ mộng mỗi khi lên đèn.
Tôi, Donal, và Ricky được phân công ở cùng một phòng. Và dĩ nhiên là chúng tôi có ba phòng ngủ riêng biệt như ba thế giới riêng của ba thằng. Sau một ngày làm việc mệt nhọc. Chúng tôi về khách sạn tắm rửa, rồi ra ngoài ăn tối. Tôi dẫn hai thằng bạn sang khu Eden, một khu chợ rất nổi tiếng của người Việt nam tại đây để ăn tối. Hai thằng bạn tôi rất mê mấy món ăn Việt nam. Và biết ăn cả nước mắm nguyên chất. Cầm đủa gắp rất sành điệu. Khu chợ nầy vào những ngày sắp Giáng sinh và Năm mới nên nhộn nhịp hẳn lên với đèn hoa, cờ xí, và người thăm viếng. Chúng tôi chọn một nhà hàng Việt để ăn tối. Sau đó đi dạo vừa ngắm đồ, vừa như là hình thức bách bộ để thể dục cho tiêu đồ ăn trong dạ dày. Và về khách sạn tán gẫu, xem phim, rồi đi ngủ...Đó là ngày thứ hai chúng tôi ở đây.
Hằng ngày vào lúc 7 giờ sáng chúng tôi rời khách sạn để đến công ty làm việc. Dù cho làm việc có cực bao nhiêu, nhưng đến chiều, chúng tôi được đi dạo đó đây trong thủ đô, đi thăm viếng những nơi nổi tiếng, nhưng khoái nhất vẫn là khu phố Việt nam và khu phố Tàu. Và được hưởng những tiện ích trong khách sạn. Chúng tôi là những khách VIP nơi nầy nên được phục vụ rất chu đáo. Những ngày làm việc, thăm viếng, vui chơi lặng lẽ trôi qua, thoắt cái đã gần hai tuần. Nếu công việc suông sẻ thì khuya Chủ nhật chúng tôi sẽ lên đường về lại miền đất ấm Orlando của tiểu bang Florida. Và chúng tôi sẽ có một cuối tuần thư giản tại đây trước khi lên máy bay về nhà.
Tối ngày thứ Bảy cuối cùng, chúng tôi ba thằng qua phòng kế bên rủ thêm Wesley, Richard, và Josh cùng đi bar. Sáu thằng ngự lâm pháo thủ cởi trên chiếc SUV màu đen như là những mật thám của phủ Tổng thống thẳng tiến đến quán bar mà các đồng nghiệp địa phương đã hẹn và đặt chổ sẵn. Tại đây chúng tôi quen được hai cô gái tóc vàng gốc Nga rất đẹp và dễ thương, họ làm nghề bán bảo hiểm và có đại lý riêng. Chúng tôi mời hai cô nhập bọn. Ăn tối, uống bia và nhảy nhót cho đến hơn nửa đêm thì chia tay ra về. Wesley và Josh đã kịp trao đổi số điện thoại với hai cô và hẹn sẽ liên lạc khi về nhà. Tôi mang bổn phận làm tài xế nên chỉ uống có hai chai bia, còn lại thì uống đến gần như say khướt, nhưng vẫn rất tỉnh táo, bước đi vẫn còn vững vàng. Về đến khách sạn đồng hồ chỉ đúng hai giờ sáng. Ngày hôm sau là Chủ nhật chúng tôi sẽ nướng cho vàng da rồi mới dậy. Không gì sướng bằng. Đêm đông lạnh lẽo trùm mền trong một căn phòng sang trọng đánh một giấc đến sáng. Một chữ thôi: ĐÃ.
Nhưng chưa "đã" được bao lâu, thì tôi nghe ở phòng ngoài có tiếng khua lụp cụp. Tôi nghĩ là một trong hai thằng kia ra kiếm nước uống. Nhưng ở trong phòng ngủ cũng có nước trong tủ lạnh mà. Mặc kệ, tôi kéo mền lên đến cổ và tiếp tục ngủ.....Ngủ chưa được bao lâu thì bên ngoài lại có tiếng động, và tiếng chân đi. Tôi lòm còm bò dậy mở cửa ra xem thì thấy một trong hai cô gái gốc Nga ban chiều gặp ở quán bar đang đứng đó, và Donal đi ra theo cô ta ra ngoài. Tôi cũng lấy làm lạ là sao những cô nầy hẹn với hai chàng kia mà lại đến đây tìm Donal trong khi Donal không hề có ý gì. Thôi kệ. Tôi đóng cửa và vô ngủ tiếp. Chừng khoảng ba mươi phút sau, tôi lại nghe tiếng động ở ngoài. Lần nầy...cũng là cô ấy, nhưng anh chàng Ricky lại theo ra. Tôi không còn ngủ được nửa nên đành lấy nước uống và ngồi ở phòng khách xem ti vi. Đang mãi mê với chương trình Fashion Show thì có tiếng chuông cửa. Tôi tự hỏi, hai lần trước chuông cửa không reo, làm sao hai chàng kia biết cô ấy tới mà ra mở cửa? Hay là họ hẹn nhau qua điện thoại? Nhưng mà họ đâu có trao đổi số điện thoại đâu mà biết. Tiếp tân thì không bao giờ cho số điện thoại của khách trú ngụ rồi vì đây là quy luật. Vậy làm sao cô ấy vào đây được?? Đang miên mang với bao nhiêu câu hỏi thì chuông cứ đổ dồn làm tôi giật mình và đi ra mở cửa như là phản xạ tự nhiên. Cô ấy lại thản nhiên đi vào phòng và mời tôi xuống tầng trệt để uống cà phê. Tôi nói tôi mệt và lười nên không muốn đi. Và tôi hỏi cô ta hai người bạn của tôi đâu. Cô ấy nói họ đang uống cà phê ở tầng dưới và nhờ cô lên rủ tôi xuống chơi. Nghe vậy tôi bảo cô ấy chờ để tôi thay đồ. Sau đó tôi theo chân cô ấy xuống tầng một. Xuống đến nơi, nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy hai người bạn đâu. Tôi hỏi cô ấy là hai người bạn của tôi đâu. Cô ấy không trả lời mà chỉ ra ngoài khoảng sân và đi ra đó. Tôi đi theo sau, và giật mình khi chợt nhận ra rằng cô ta dù mang giày cao gót nhưng đi không nghe một tiếng động nào, và càng sợ hãi hơn khi cô ta đi xuyên qua cửa kiếng mà không hề dùng tay để mở. Ban đâu tôi cứ ngỡ là cửa tự động mở vì ban ngày vẫn vậy, nhưng sao cửa mở mà tôi không nghe tiếng. Hơn nữa vì lý do an ninh, sau mười giờ cửa sẽ không tự động mở nữa mà phải có chìa khoá phòng mới mở được. Nhưng lúc đó tôi đâu nghĩ nhiều như vậy. Thấy cô ta thản nhiên đi ra thì tôi cũng đi theo. Đụng cái cửa kiếng, dội lại làm tôi tá hoả, hú hồn, bèn dùng chìa khoá để mở cửa ra. Ra đến sân chỉ thấy mình cô ây, chẳng thấy hai người bạn kia đâu. Hỏi, cô không trả lời và vẫn cứ bước. Tôi như một cái máy cứ bước theo. Và......khi tôi nhìn xuống chân cô ta thì Trời ạ, cô ta đi.... chân.... không chạm đất. Tôi rùng mình nổi gai ốc. Vừa định quay lại chạy vô thì cô ta đã ở ngay trước mặt, tóc xoã dài, hai tay nhọn móng, mặt không còn đẹp nữa và hai răng nanh lòi ra. Cô ta nhào tới ôm tôi và cắn một cái vào cổ. Tôi nghe ran rát nơi cổ và những dòng nước ấm trào ra. Tôi đưa tay lên vuốt thì....toàn là máu. Tôi đã bị con ma hút máu. Tôi la lên cầu cứu nhưng vẫn không ai nghe. Miệng la, chân đạp, tay cào. Rồi tôi từ từ liệm đi không còn biết gì nữa. Tôi đã chết vì bị ma hút máu........Nhưng không, tôi lại về. Chuông điện thoại reo đã kéo tôi về...Thì ra đó chỉ là giấc chiêm bao. Hú hồn. Tôi vội vàng trả lời điện thoại thì đầu dây bên kia là giọng nói của Robert, sếp của chúng tôi, gọi từng thằng dậy để đi thăm Tổng thống vì xe đã đến và tài xế đang chờ...
Chúng tôi ba thằng cùng với ba thằng kia tháp tùng đi xuống Lobby. Mọi người đã ở đó. Chỉ còn năm phút nữa là xe khởi hành thẳng tiến đến White House. Tôi kể chuyện đêm qua nằm mơ gặp người đẹp gốc Nga cho năm thằng kia nghe, chúng nó sợ quá nên không dám hẹn với cô ấy nữa. Lo rằng vị khách không mời nầy sẽ lén lên máy bay theo về tới Florida thì có nước mà chết chắc. Nhưng tôi đã trấn an bạn mình rằng đó chỉ là một giấc chiêm bao, và người đẹp Nga vẫn là người đẹp Nga quyến rũ. Nếu bọn mày không mời mà hai cô ấy thình lình đứng trước cửa công ty thì đúng là....khách không mời....rồi con ạ.
QThái-mùa đông 2016

No comments:

Post a Comment