Monday, June 27, 2016

Rừng vắng thu về (Đoản văn Nguyễn Hà)

Rừng vắng thu về (Đoản văn Nguyễn Hà)
 
Tôi thuờng thích đi lang thang trong rừng vắng. 
Con đường nhỏ mùa xuân ẩn mình dưới những hàng cây xanh, ngoằn ngoèo qua những rặng thông già.

Rồi khi mùa thu đến, vài giọt sương còn lắng đọng trên những chiếc lá vàng run rẫy. 
Mỗi chiếc lá khô rụng, hình như mang theo nó một định mệnh buồn khôn xiết. 

Cũng như tôi ngồi đây nhớ lại những kỷ niệm ngày nào bên dòng sông nhỏ. 
Dòng sông quê Bến Cát có lục bình trôi theo con nước.
Lúc đó, Vi hay hỏi tôi "Anh ơi, lục bình từ đâu mà cứ trôi đi hoài thế anh!?" 

Và ngày tháng cũng trôi dần theo dòng sông Bến Cát...
Đời người cũng như con nước, có khi lặng yên, có khi nhiều giông bão, không khác nào cuộc tình nồng nàn với những niềm vui đầy nước mắt.

Mùa thu đã ra đi mà nỗi nhớ vẫn còn vương vấn trong tôi. 
Vi hay hỏi tôi "Có bao giờ hoàng hôn xuống mà ánh mặt trời còn lưu luyến trên mây? Có khi nào mùa thu về mà lá vẫn còn xanh ngát? Và có khi nào mình xa nhau mà mình vẫn còn yêu nhau hoài không anh nhỉ?"

Tháng ngày đã bay đi theo những áng mây chiều xa xưa ấy.
Mùa thu đã qua rồi, còn để lại những chiếc lá khô tàn úa ven đường.
Cụm rừng thưa giờ thành hoang vu vắng lặng.
Và tôi, tôi vẫn còn lang thang, lang thang, lòng hiu hắt thầm nhớ đến một người...

Nguyễn Hà

No comments:

Post a Comment