Monday, August 10, 2015

Thơ Quốc Thái

Áo trắng sân trường

Ngày xưa áo trắng thật dễ thương,
Sớm chiều hai buổi ta đến trường.
Thầy đứng bục giảng truyền kinh nghiệm...

Trò ngồi dưới lớp luyện văn chương.
Áo trắng trinh nguyên ôi đẹp quá,
Tuổi nhỏ thơ ngây chốn học đường.
Kỷ niệm ngày xưa luôn nhớ mãi,
Thầy bạn năm xưa lẫn sân trường.

QThai


Mẹ

Hạnh phúc thay khi con còn có Mẹ
Được Mẹ thương, Mẹ lo lắng cho con
Dạy bảo con những điều còn bỡ ngỡ
Mẹ là sao sáng trong những vì sao
QThai


Mưa chiều
Mưa chiều thắm ướt tóc nâu
Đường xa lạnh giá, tình sầu vào thu
Mưa chiều như tiếng Mẹ ru
Ngồi bên quán vắng nhớ thu năm nào
Nhớ về thuở nhỏ ước ao
Mộng làm thầy cãi, thì vào luật gia
Đứa kia mộng lớn nhất nhà
Mơ làm ông Tổng như là Bush cha
Thoắt cái nhiều chục năm qua
Đứa đây đứa đó thành gia hết rồi
Mưa chiều bỗng thấy bồi hồi
Nhớ về dĩ vãng của thời học sinh
Khi nào hết việc mưu sinh
Hẹn gặp bạn cũ chúng mình đổi trao
Kể chuyện mưa của hôm nào
Cùng nhau cạn chén.....ào ào bạn nha
QThai

Mưa
Mưa làm ướt áo nữ sinh
Lòng anh xao xuyến lặng nhìn bóng em
Mưa tuôn vuốt mái tóc mềm
Anh thầm mong ước bên em bước đều
Ngày kia mưa một buổi chiều
Mộng anh thành thiệt khi dìu bước em
Nhờ mưa ngắm áo trắng em
Anh em giờ đã đêm đêm một nhà
QThái

Ai cũng đã một thời áo trắng. Những nữ sinh trong tà áo dài trắng tan trường, ướt mưa...thì các chàng trai say mê nhìn đắm đuối....

Hoa o Nepal


Nepal động đất chết quá trời
Thương cho kiếp làm người nhỏ nhen
Thiên tai nổi giận một phen
Cuốn đi tất cả sang hèn thế gian
 
QThai

No comments:

Post a Comment