ĐÊM ĐÃ KHUYA
Đêm đã khuya mà ngủ chẳng được chi
Mắt cứ mở nhìn lên tường màu trắng
Gió ru cây giữa đất trời thinh lặng
Cơn mưa buồn nghe văng vẳng ngoài xa
Có một người ngồi viết bản tình ca
Từng nét chữ in lên tờ giấy trắng
Lòng ưu tư những cuộc đời ngọt đắng
Đêm càng khuya thanh vắng đến nao lòng
Một cuộc đời nếm trải đủ đục trong
Vẫn ôm ấp quay vòng bao nỗi nhớ
Người xa nhau cũng từng đêm trăn trở
Qua tháng ngày nhung nhớ chẳng hề phai
Cơn mưa về lại khiến nhớ thương ai
Gió gào thét nỗi u hoài năm tháng
Đêm dần qua trên cuộc đời phiêu lãng
Tiếng thạch sùng than vãng nỗi buồn sâu.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment