Wednesday, April 6, 2016

THƯ TÙ

  THƯ TÙ
Muốn nói cùng em cả vạn điều
Mà rồi chẳng nói được bao nhiêu,
Mặc dù đã định trong tâm trước
Mà  gặp  nhau  là  ý  bạt  phiêu!

Cũng có  vài điều  có nhớ ra
Mà vì  bên cạnh  lắm  người ta,
Và vì thẳng mặt mà phân-tích
Thì quá... sỗ-sàng, quá... khổ-qua...

Nên mượn lời thơ  để giãi-bày
Nỗi lòng ấp-ủ bấy lâu nay ...
Em ơi, bình-tĩnh nghe anh nói:
Ta hãy vươn lên khỏi cảnh này!

Ta đã yêu nhau thuở trẻ-trung,
Xây nên tổ ấm  đẹp vô cùng.
Cõi  trần  ví  thử  bình-yên  cả
Thì đã trọn đời hưởng phúc chung.

Với bát cơm ngon, tấm áo lành,
Người đời bắt buộc phải đua tranh.
Phũ-phàng cuộc sống làm lem-lấm
"Hai trái tim vàng, một mái tranh".

Anh cứ ngây-ngây dại-dại hoài,
Lợi-quyền cấp-chức gác ngoài tai.
Nửa đời mẫn-cán cam cơ-cực,
Đơn độc khư-khư luyện đức+tài (!)

Anh đã (là khôn hay dại đây?)
Nằm ngoài tất cả mọi vòng vây .
Thức trong giấc ngủ, trong mơ tỉnh;
Bảo-bọc hồn hoa trong xác cây.

Anh đã (đương-nhiên là dại rồi!)
Tự mình đày đọa chính mình thôi!
Lại còn ép-uổng con và vợ
Thiếu-thốn quanh năm chật-vật hoài.

Bạn-lứa: đô-la với hạt xoàn!
Chồng người: đại-phú với cao-quan!
Chồng em thủ-phận nghèo, cô-thế;
Chẳng chịu chen chun, chỉ chịu gàn!

Đến lúc đem thân đi ở tù
Anh không để lại một đồng xu!
Một mình mọi việc em lo-liệu;
Viễn-ảnh tương-lai quá mịt-mù.

Em đã lo cho con học-hành
Lại còn lo tiếp-tế cho anh.
Hùn hoài tổ-hợp hàng không chạy;
Bụng hiếm khi no, bệnh khó lành!

Thân-thích lià xa hoặc mạt-thời;
Gia-tài sự-nghiệp hóa ma-trơi!
Nhà không bán được, người ta chiếm!
Thuế nặng, hàng cao, chạy hụt hơi!

Con lớn theo nhau đi lấy chồng,
Còn đàn con nhỏ yếu gia-công.
Em ngày một mệt, đau, gầy, yếu:
Cực-khổ trăm đường, chịu nổi không?

Em ạ! Ngày xưa, gái góa chồng:
Ba năm
* tang-chế thế là xong!
Khổng Nho nghiêm-nghiệt chuyên vây thắt
Mà đã buông lơi cả một vòng!

Anh có còn gì để lại đâu?
Cho em: chỉ một khối ưu sầu!
Năm năm
* đằng đẵng là thôi hết:
Môi đã phai son, má nhạt mầu!
*Thế mà tác-giả đã bị "cải-tạo" hơn 12 năm!

Anh gửi về em lòng nhớ ơn,
Và lời... tạ tội – Biết gì hơn!
Cầm như anh đã thành thiên-cổ:
Sông đã vơi khô, núi đã sờn!

Hãy gạt anh ra khỏi cuộc đời!
Đừng còn bận-bịu nữa, em ơi!
Vai gầy gánh nợ khôn kham nặng:
Em có toàn-quyền thở, thảnh-thơi!

Có rẽ chia nào không đớn đau?
Lấy lòng mà hiểu chút lòng nhau:
Chấp-kinh đành phải tòng-quyền vậy!
Lỡ một hành-nhân: lọt cả tàu ...

Rồi, một ngày kia... em sẽ quên,
Như hơi gió nhẹ thoảng ngoài hiên,
Bớt buồn rưng-rức trong muôn một
Mới vợi trong anh mối muộn phiền!...


                       
"Nhà Trắng" (Thôn 5) 1980
                          THANH-THANH
                (trong tập thơ "Cơn Ác-Mộng")

BƯỚC CHÂN TÙ
 
Trời tối mịt ,bước chân “tù” nghiêng ngã
Trở  về nơi “láng trại “ mái tả tơi       (láng : nơi tù ở)
Chén cơm  lưng hòa chung giòng nước mắt
Đêm lại về gió lạnh ,thân rã rời
 
Em đi rồi  lòng anh thêm băng gía
Mượn giòng Thơ kết nốt lệ thương đau
Em đi rồi , đời lạnh lùng kinh khiếp
Ta nhìn ta “ người ,thú “ khác chi nhau
 
Quần áo  ướt  nằm  lăn ra mệt lả
Lại  4 giờ  “ kẻng” gọi chén cơm chia
Hãy mau  mau lên ! coi chừng báng súng
Đường mịt mù, còn đọng  giọt sương khuya
 
Leo đồi , lội qua bao con suối lạnh
Đường tối tăm xiêu vẹo bước chân buồn
Gốc Tràm mục , sao giấu  mình dưới nước ?
Nhói đau, chân rách nát giòng máu tuôn
 
Nhìn giòng nước đục  dưới chân cầu khỉ
Cuồn cuộn  trào dâng , lũ lụt đêm qua
Thương phận tù âm thầm  lầm lủi
Cầu  mong manh , trợt ngã  bước chân sa....
 
Cách một người , thân cây cầu  mục gãy
Hai thân  tù  rơi xuống , nước cuốn trôi…
Cố ngoai lên bàn tay với, vô vọng
Ánh mắt buồn , ảo não  tím khung  trời !
……….
Lại một ngày , ngày mai nào ý nghĩa
Không thời gian nên quên cả tuổi tên
Đêm mơ thấy dật dờ trong đói  khổ
Cầu mong sao một giấc ngủ triền miên ...
 
MẶCKHÁCH

(Rừng Tràm UMinh -1981)

No comments:

Post a Comment