Monday, April 28, 2025

THÁNG TƯ TỦI HỜN

 Hưởng ứng lời kêu gọi của Anh Thương Anh, Quốc Thái có bài thơ này


THÁNG TƯ TỦI HỜN


Tháng Tư gợi nhớ tháng Tư

Ngày ta gãy súng rất ư là buồn

Không ngăn nỗi giọt lệ tuôn

Tiếc cho phận số tai ương phủ đầy


Tháng Tư lại nhớ đến ngày

Lệnh ban buông súng mây bay mịt mù

Khắp trời Nam thật âm u

Nỗi sầu vẫn bám cho dù nhiều năm


Bây giờ dõi mắt xa xăm

Nhớ về quê Mẹ âm thầm lệ rơi

Cũng xin cảm tạ Phật Trời

Cho người di tản một đời an yên


Năm mươi năm vẫn còn nguyên

Tháng Tư năm ấy mãi truyền đến nay 


Quốc Thái

Photo by QBHT

Generated MAI




Sunday, April 27, 2025

ÁO DÀI

ÁO DÀI


Ảnh đẹp tuyệt vời

Thiếu nữ xinh tươi

Áo dài duyên dáng

Làm đẹp cuộc đời


Quốc Thái 




KHUYẾT

KHUYẾT


Thấp thoáng ngoài kia tam giác vàng

Đôi hòn đảo ngọc thật mênh mang

Bao chàng kỵ sĩ mong lần ghé

Lên đỉnh phù vân ở cạnh nàng.


Quốc Thái 




NGƯỜI LÍNH CỘNG HÒA

 NGƯỜI LÍNH CỘNG HÒA


Người lính Cộng Hòa

Như những bông hoa

Nhân từ luôn nở

Bát ái dung hòa.


Người lính Cộng Hòa

Tâm hồn vị tha 

Tấm lòng nhân hậu

Con tim thật thà.


Địch quân bị thương

Khi ở chiến trường

Liền ngưng tay súng

Đưa về hậu phương.


Người lính miền Nam

Những việc hay làm

Dù đang đánh giặc

Cứu người vẫn ham.


Người lính Cộng Hòa

Chẳng có ba hoa

Tâm hồn cao cả 

Bản chất nhân hòa.


Người lính Cộng Hòa

Mấy chục năm qua 

Vẫn luôn như thế

Vẫn luôn thật thà.


Tôi yêu người lính

Việt Nam Cộng Hòa

Và họ luôn mãi

Trong trái tim tôi.


Quốc Thái 

Hậu duệ VNCH


*ảnh MXH







Thursday, April 24, 2025

HOA CỎ DẠI

 HOA CỎ DẠI


"Sếp" "hạ lịnh" chiều nay cắt cỏ

Ra ngoài vườn thấy có đám bông

Tự lên chớ hổng phải trồng

Đó loài hoa dại đẹp lòng nhân gian


Trước khi máy bò ngang đám cỏ

Lấy phone ra chụp nó để dành

Vội vàng đánh máy thật nhanh

Đăng lên Phây-bút viết thành bài thơ


Quốc Thái 







Tuesday, April 22, 2025

tản văn HỒI ỨC


 HỒI ỨC 


Bầu trời Long Xuyên hôm nay thật đẹp, lang thang trên những con đường quen thuộc, giờ đã khác xưa, khi tôi đã rời xa cái thị xã này hơn ba mươi năm như: Gia Long, Nguyễn Du, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo, sang Công trường Trưng Nữ Vương, Nguyễn Trãi, đèn Bốn ngọn, ngả Ba Vườn Trầu, v.v.. Và khúc phim "hồi ức" đã được chiếu lại ở con đường Nguyễn Trãi, đoạn gần Công trường TrưngNữ Vương.


...Đó là những ngày đầu của tháng Tư năm 1988, khi đó, tôi đang làm việc cho một công ty tọa lạc trên con đường này. Một hôm, trong giờ nghỉ trưa, tôi ngồi chễm chệ trên bộ sa lông ngoài phòng khách thì có một bóng hồng mặc áo dài trắng nữ sinh, tay ôm cặp táp bước vào. Cô gái e ấp nhìn tôi và hỏi: "anh cho em gặp Giám đốc được không?" Tôi hỏi lại: "em là ai, mà cần gặp Giám đốc để làm gì?" Cô gái chưa kịp trả lời thì Chú Ba, Giám đốc, bước ra từ phòng làm việc trên lầu, gọi lớn :"con gái, lên đây với Ba. Khi đó tôi mới: "ờ, em lên đó gặp Chú Ba đi." Cô gái "dạ" rất nhỏ nhẹ, rồi đi lên lầu. Tôi nhìn theo từng bước đi của cô gái, bỗng bắt gặp ánh mắt của Chú Ba nhìn tôi, nheo nheo và cười. Tôi hết hồn, liền quay mặt ra cửa ngắm dòng xe cộ. Độ chừng nửa giờ đồng hồ sau, thì Chú đi xuống cùng cô con gái. Chú đến bên tôi và nói: "Bảo, nhờ cháu đưa con gái Chú về dùm. Em nó sẽ chỉ đường cho cháu chạy." Đoạn thảy chùm chìa khóa cho tôi trong khi tôi chưa kịp trả lời Chú.

Chiếc Dream nổ máy, em vén áo dài, leo lên ngồi một bên e ấp ở phía sau. Vừa vô số, tiếng Chú Ba văng vẳng: "chạy xe cẩn thận nghe không, con gái Chú mà bị gì là cháu biết tay Chú đấy." Đoạn Chú cười ngất. Tôi gật đầu, rồi phóng xe đi theo hướng em chỉ. Mùi hương của cơ thể con gái, mùi hương của tóc, cùng giọng nói nhỏ nhẹ êm ái thật cuốn hút người đối diện. Tôi chăm chú lái xe, và hỏi thăm vài câu xã giao, cũng như trả lời những câu hỏi của nàng, rồi thinh lặng cho đến khi về tới nhà nàng.

Tuần sau, trời đang nắng bỗng đổ mưa dữ dội. Đúng y bon vào ngày giờ lúc gặp ban đầu, cô gái ấy lại xuất hiện. Lần này người em ướt mèm như con chuột lột, nước mưa xuyên qua lớp lụa là đồng phục nữ sinh, hiện rõ từng đường cong của cơ thể người con gái mới lớn. Tôi thật sự bối rối không biết phải làm gì, nên chạy vội lên lầu gọi Chú Ba. Sau đó tôi lại vào vai tài xế để đưa em về nhà.

Ngày làm việc hôm sau Chú Ba giao cho tôi thêm một nhiệm vụ đặc biệt mới là....đón cô con gái rượu của Chú tan trường. Thế là mỗi buổi, trước giờ tan trường, tôi sắp xếp công việc, rồi sang phòng Chú lấy chìa khóa đến trường đợi em. 

Thời gian dần trôi, nhiệm vụ tài xế tôi luôn hoàn thành xuất sắc, được cả ông chủ và cô chủ hài lòng. Sau đó là những buổi đi chơi, xem ca nhạc, cine, ăn uống. Những lần gặp nhau, hai chúng tôi thật sự vui vẻ. Qua ngày tháng sự giao tiếp cũng thoải mái hơn, và rồi, tình cảm nảy sinh lúc nào không biết. Khi mà, gặp nhau thì vui, không gặp thì nhớ, là lúc đã hiểu ra, và cũng là lúc cả hai đứa muốn được ở bên nhau hoài. Nhưng khi đó em còn đi học, nên chúng tôi quyết định giữ theo kiểu "trên tình bạn dưới tình yêu một chút".

Sau một thời gian bên nhau, tôi nhận thấy mình không xứng đáng với em, bởi hoàn cảnh, gia thế khác biệt. Em hết lớp 12, thi đậu vào một trường đại học danh giá ở Sài Gòn, một tương lai sáng lạng đang ở phía trước. Còn tôi chỉ là một nhân viên quèn chưa có địa vị, mặc dù đã được Chú Ba hứa sẽ cho tôi một cái ghế xứng đáng trong công ty sau này. 

Em thương tôi nhiều lắm, gia đình Chú cũng quý mến tôi, nhưng tôi thấy mình không xứng đáng. Một chiều mưa u ám, tôi đã làm một quyết định khó nhất cho bản thân mình là lặng lẽ rút khỏi cuộc đời em, rút khỏi công ty.....


Hôm nay, cũng ngay vào thời khắc mà tôi đã gặp em lần đầu tiên, cô gái mang một cái tên thật dễ thương, dễ thương như con người và cá tính của cô ấy, Trần Thị Diễm Trang, thì trời đổ mưa. Ngồi trong xe, nhìn từng hạt mưa ghé qua cửa kính rồi rơi trên đường phố, lòng bồi hồi nhớ về một kỷ niệm đẹp, rất đẹp, cuối thập niên 80s của thế kỷ trước.


Quốc Thái

Sunday, April 20, 2025

HAI BẢY MÙA YÊU THƯƠNG

HAI MƯƠI BẢY MÙA YÊU THƯƠNG





Hai mươi bảy mùa những yêu thương

Ánh nắng lung linh suốt chặng đường

Sướng khổ buồn vui cùng san sẻ 

Mặc kệ mưa dầm hoặc gió sương


Hai bảy mùa qua bao gió chướng

Tô thắm cho tình những ngát hương

Hai ta tay nắm cùng nhau bước

Đi đến ngày mai một cung đường.


Happy anniversary

MỘT NGÀY TUYỆT VỜI

 MỘT NGÀY TUYỆT VỜI


Nay ngày lễ Phục sinh quá tuyệt

Trâm Pu Tập có quyết định chung

Bỏ qua chiến sự điên khùng

Để về ngồi lại vui cùng với nhau


Tay nâng cốc bia nào uống cạn

Chúng ta đây là bạn muôn đời

Bỏ qua xung đột ngút trời

Hôm nay ngồi lại vui chơi kết đoàn


Hãy nhấm miếng mồi ngon bạn nhé

Quân cờ đợi lịnh sẽ bước đi

Chiến tranh gây hấn làm gì

Mất tình bằng hữu có chi vui nè


Nhân loại hết e dè sợ sệt

Không còn lo vì hết bình an

Từ đây thế giới sẽ nhàn

Bởi vì ta đã chung bàn với nhau


Quốc Thái 

*niềm mong mỏi của cả nhân loại là những ông lớn này sẽ ngồi lại chơi với nhau vui vẻ, chính vì thế mà người ta đã tạo ra những bức ảnh hòa bình như thế. Không những ở VN, mà ở khắp nơi trên thế giới, người ta đã tạo nên những đoạn video clips cho thấy những ông lớn này đi cắm trại, đi săn bắn, đi ăn uống, đi chơi cùng nhau....thật vui vẻ thoải mái. Và bản thân tôi, cũng mạn phép được cảm tác bài thơ trên dựa theo những tấm ảnh trên mạng xã hội.... Mong lắm thay.








Saturday, April 19, 2025

LỄ PHỤC SINH


 LỄ PHỤC SINH

Lễ Phục sinh  thanh nhàn
Xách xe chạy lang thang
Thấy nhiều nơi lãng mạn
Cách trí thật dịu dàng

Em mang nét đài trang
Tâm hồn luôn rộng mở
Bao người mong và nhớ
Ước em thành họ hàng

Ngoài trời mây lãng đãng
Đám trẻ con nô đùa
Chơi rượt đuổi tranh đua
Để cùng chia thứ hạng

Có nhánh hoa hồng vàng
Có ngày xưa thân ái
Có tình ai thơ dại
Có nỗi niềm riêng mang

Hôm nay ngồi ngóng trông
Những cụm mây bềnh bồng
Vài nụ hoa trổ bông
Lễ Phục sinh an lòng.

Quốc Thái
Ảnh TD

NÚI VỌNG


 NÚI VỌNG


Núi Vọng bao đời vẫn tỏa lan 

Nghìn thu đọng mãi nước non ngàn

Biên thùy khốc liệt gìn châu quãng

Chiến địa kiêu hùng đuổi lũ gian

Ngẫm buổi lòng đau vì quốc nạn

Sầu hôm dạ xót bởi binh tàn

Mong chồng đã hóa thân thành tảng

Ẵm trẻ bao ngày đặng hướng quan.


Quốc Thái

họa thơ ảnh HYL

NÓI ĐI EM


 NÓI ĐI EM


Nói đi em những lời thật êm ái

Cho áng thơ được xích lại gần nhau

Để ân tình được lưu giữ ngày sau

Dẫu có thế nào vẫn không thay đổi


Nói đi em những gì em muốn nói

Mặc không gian hay biến đổi thời gian

Mặc gió mưa hay nắng cháy địa đàng

Hãy nói nhé em nàng Thơ diễm tuyệt


Nói đi em những lời từ tâm huyết

Những ước mong đã quyết định đi làm

Không nề hà những gian khổ cùng kham

Để tình ở cõi phàm luôn hạnh phúc


Trái tim em có bao điều thúc giục

Nói nha em giây phút cận kề nhau

Nụ hồng vàng anh đã gởi tay trao

Như gói gọn tình vào nàng Thơ nhé.


Quốc Thái

Tranh thơ Vĩnh Nguyên




Thursday, April 17, 2025

XH HYL-QT

 THĂM CỔ MẠC THÀNH


     """""""""""""""""""""""""""""

Đâu còn tráng lệ mỹ hùng đưa 

Ẩn giữa rừng sâu mục nát bừa

Bão hại ngàn thu sầu cảnh rữa

Dông tràn lịch sử nhớ triều xưa

Nồi da nấu thịt Kinh hoàng cửa

Cội rễ nèn nhau ngán ngẩm lừa

Quốc khổ quê bần đau ngõ dựa

Thăm đền Mạc cổ xót thời mưa

.

Hơ Y Lang 

"""""""""""""""""""""""""

CẢM MẠC CỔ


Lịch sử quê mình sách đã đưa

Nhiều năm nội chiến khổ thân bừa

Nhìn tên hám vị buồn tâm rữa

Ngẫm đứa tham quyền nhắc chuyện xưa

Cũng tại vô tài nên chiếm cửa

Vì do mạc đức phải đi lừa

Thương người thuở ấy sầu đêm dựa

Mạc Cổ ngôi đền những nắng mưa.


Quốc Thái


---------------------------------

 PHẦN DIỄN GIẢI 

      """""""""""""""'''''

Con cò lặn lội bờ sông

Gánh gạo nuôi chồng nước mắt nỉ non 

Nàng về nuôi cái cùng con

Để anh đi trẩy nước non Cao Bằng 

.

Câu ca dao xót xa đến cháy lòng này là của thời nhà Mạc sau 65 năm trị vì bị nhà Lê Sơ Chúa Trịnh  lật đổ con cháu họ phải chạy lên các tỉnh biên giới như Tuyên Quang Lạng Sơn Cao Bằng để lánh nạn chuỗi thành trì họ tạo ra trước là ngăn ngừa giặc phương bắc sau là phòng Lê Trịnh theo sách ( Đại Nam Nhất Thống Chí ) nhờ vậy mà khi triều đình đã sụp đổ mất Thăng Long từ năm 1592 con cháu họ vẫn kháng cự tại đây đến đầu thế kỷ 17 xong cũng ko tránh khỏi bị tiêu diệt và thảm sát hết sức dã man của nhà Lê Trịnh con cháu họ còn lại rất ít sống xót được là nhờ  đổi họ thay tên che mắt sang họ khác như (Hoàng Phan Huỳnh Lê Nguyễn Nông Ma Bế Vv) còn họ Mạc gốc Việt thì gần như biến mất cho tới ngày nay. Đó cũng là câu chuyện huynh đệ tương tàn người trong một Nước hại nhau thảm khốc nhất nhì lịch sử Việt Nam gia đình à.Thời nay xem lại sử sách chúng ta ko khỏi bùi ngùi cũng ko phủ nhận công lao to lớn của dòng họ Mạc đã một thời xây dựng và bảo vệ vững chắc Sơn Hà tạo nên tảng cho Nước Việt ngày nay.

(HYL)




Tản văn NGÀY VỀ



 NGÀY VỀ


Chiếc máy bay của hãng hàng không Việt Nam lượn vài vòng trên bầu trời Khánh Hòa, rồi từ từ hạ xuống đường băng của phi cảng Cam Ranh, đưa tôi trở về nơi chôn nhau cắt rốn vào một buổi tối đẹp trời ấm áp.


Chiếc xe bon bon trên con đường đèo quanh co thật đẹp nối Cam Ranh và Nha Trang mang tên Cù Hin. Tôi hạ kính xe xuống và hít một hơi thật sâu, cảm nhận làn không khí mát mẻ, cùng những cơn gió nhè nhẹ từ biển thổi vào đan xen vào từng thớ thịt trên cơ thể như làn hơi ấm áp của người Mẹ chờ đón đứa con đi xa trở về. Chiếc xe từ từ tiến vào thành phố Nha Trang, chạy qua những con đường trong thành phố, sau đó ra đường Trần Phú dọc bờ biển Nha Trang, với những tòa nhà khách sạn cao tầng, cùng những nhà hàng ăn uống đông nghẹt người, những ánh đèn xanh đỏ chớp nháy, những chiếc xe xích lô với những dây đèn rực rỡ, xe cộ ngược xuôi, khách nhàn du thả bộ cười nói vui vẻ, tạo nên một bức tranh sống động và đẹp vô cùng. 

Sau một vòng thành phố, và vài vòng trên con đường dọc biển, chiếc xe dừng lại ở một góc phố trong thành phố Nha Trang. Tôi bước xuống xe, vun vai, hít một hơi thật sâu để cảm nhận cái không khí của nơi mình cất tiếng khóc chào đời mà tôi đã rời xa nó hơn năm mươi năm về trước. Một cảm giác lạ lùng khó tả, cặp mắt bỗng nghe cay cay và ươn ướt trong niềm xúc động khó nói thành lời.


Vâng, đây là lần trở về đầu tiên thăm lại dãy đất hình chữ S sau hơn ba mươi năm xa cách, và cũng là lần đầu tiên tôi đặt những bước chân đầu tiên nơi mà tôi đã cất tiếng khóc chào đời, rồi đi biệt đến hơn năm mươi lăm năm sau mới quay trở lại để lần đầu tiên được cảm nhận thành phố biển hiền hòa này trong đời.


"Có đi xa mới hiểu được nhớ thương

Có kỷ niệm mới nhớ về dĩ vãng"

Hai câu này ngày xưa thường được ghi lại trong những quyển lưu bút thời học sinh, nhưng tôi chẳng hiểu, và chẳng có cảm nhận gì. Hôm nay, khi đứng ở nơi đây, hai câu thơ ấy đã cho tôi hiểu được rất nhiều điều....


Quốc Thái

Wednesday, April 16, 2025

SN KHẢI


 SINH NHẬT KHẢI


Tháng Tư có bữa tiệc vui

Mừng ngày thằng cháu của tui ra đời

Cỏ cây hoa lá xinh tươi

Đàn chim réo gọi giữa trời mùa xuân


Năm mười hai tuổi chúc mừng

Như muôn hoa nở dưới xuân ấm nồng

Học hành chăm chỉ biết không

Ngày sau khôn lớn ước mong đạt thành


Bảo Quyên

(Cô Dượng Ba)

Tuesday, April 15, 2025

CHÚC MỪNG SN ĐV


 CHÚC MỪNG SINH NHẬT


Hôm nay ánh nắng lung linh 

Ngày Huynh Văn Đệ có tình thắm tươi

Niềm vui hạnh phúc nụ cười

Thơ tuôn như suối ngọt lời thương yêu

Từ nay buồn ít vui nhiều

Sức khỏe đầy đủ đấy điều ưu tiên

Không lo vướng bận bạc tiền

Vui cùng thi phú an nhiên mỗi ngày


Quốc Thái

KHÔNG ĐỀ


 KHÔNG ĐỀ


Mần thơ để mà chi 

Rồi kêu gào ngộ nhỉ

Vào bình like để thị

Được giải thiệt lạ kì.


Trong thời đại văn mình

Có lắm kẻ thiệt tình

Thơ kêu gọi các tỉnh

Vào bầu chọn mới kinh.


Thi hát cũng rủ bình

Làm thơ kêu gọi binh 

Bầu cho em được nhỉnh

Đoạt giải sẽ thả tình.


Người ơi mau tỉnh ngộ

Đừng tham danh mà lố

Chỉ tội cho ông tổ

Chẳng biết nào khoai ngô.


Quốc Thái 

HÈ SANG




 HÈ SANG


Tuổi ngọc qua rồi mãi vấn vương

Hè sang gợi nhớ cảnh sân trường

Tan giờ bạn hữu Đường thi xướng

Giữa buổi tao mầy Lục bát thương

Đỏ phượng mơ này vang khúc ngưỡng 

Sầu ve mộng đó rõ cung đường

Khi già cảm giác còn đâu ngưỡng

Kỷ niệm đong đầy những gió sương.


Quốc Thái



Monday, April 14, 2025

MÙI HƯƠNG


 MÙI HƯƠNG


Chiều nay tan sở, trước khi về nhà, tôi ghé vào chợ Tân Tiến để mua một ít đồ theo "lệnh" của "sếp". Đang lang thang ở các gian hàng, tôi bỗng nghe một mùi hương quen thuộc. Đây là mùi hương đặc trưng, mùi hương cơ thể, mà chỉ có mỗi một mình cô bạn học năm xưa mới có mà thôi. Chính vì thế tôi vội vàng bước theo. Đến khi đối diện, và sau khi hỏi thăm vài câu, ...., thì tôi đã biết rằng, mình lầm người.


Trở về những năm cuối thập niên 80s. Còn nhớ, hôm đó là tối thứ Bảy, tôi không tụ tập bạn bè đi chơi vì muốn một mình lang thang. Tôi đánh xe khắp các con đường trong thị xã Long Xuyên, hưởng thụ cái buổi tối mát mẻ, ngắm nhìn dòng xe ngược xuôi. Lang thang chán, tôi đánh xe đến điểm chiếu phim máy lạnh nằm trên đường Nguyễn Trãi, gần đường Trần Hưng Đạo để xem một bộ phim tình cảm của Hồng Kông. Vừa trong bãi gởi xe đi ra, bất chợt một mùi hương quen thuộc đáp vào mũi tôi. Tôi đảo mắt nhìn quanh thì bắt gặp chủ nhân của mùi hương ấy đang chậm rãi thả từng đôi gót ngọc. Đó là cô bạn chung lớp suốt thời trung học. Tôi bèn đứng lại chờ. Hai chúng tôi gặp lại nhau sau hằng mấy năm trời kể từ khi ra trường. Bạn ấy đi một mình, còn tôi cũng mình ên. Thế là một cộng một bằng hai. Cả hai chúng tôi cùng vào xem phim, cùng đi cà phê, và cùng ôn lại quãng đời học sinh. Mối liên hệ bạn bè kéo dài thêm được ba năm nữa sau khi tốt nghiệp trung học. Bởi một ngày đẹp trời, bạn ấy báo tin cho tôi biết là sẽ đi định cư ở Hoa Kỳ. Rồi chúng tôi mất liên lạc với nhau cho đến tận bây giờ.


Hôm nay, tình cờ nghe được mùi hương ấy, tưởng đã gặp lại bạn cũ, nhưng không.... niềm vui vừa lóe lên  đã chợt tắt. Và rồi những hồi ức xưa như những thước phim chậm quay về thời hiện tại. Tự nhiên lòng miên man nghĩ về một người bạn đã từng gắn bó trong những ngày xưa thân ái. Thì ra trên đời này cũng có người mang một mùi hương như bạn của tôi, mà trong hằng mấy chục năm trời tôi cứ tưởng là độc nhất vô nhị. Mong rằng bạn của tôi luôn vui vẻ, hạnh phúc, và thật nhiều sức khỏe


Quốc Thái

XH TL QT



 Xướng họa TL - QT


Bài xướng


TRẦN DUYÊN ĐÃ ĐỊNH 


Rứt đứt thiên duyên thảm khảm trời 

Đường trường nước bước lệ khơi rơi 

Muôn khuôn lóm thóm còn mòn đợi 

Vạn nạn lênh đênh chẳng quẳng rời 

Bỏ ngỏ vương thương niềm chới với 

Cầu chầu động mộng nghĩa chơi vơi 

Đông xông buốt suốt buồn luồn khởi 

Giữ chữ yêu phiêu loạng choạng đời 


Thu Liễu


Bài họa


DUYÊN ĐỊNH


Nguyên duyên thịnh định ấy lời trời

Bởi khởi nguồn buồn lệ tệ rơi

Lững thững say cay hoài đợi đợi

Lang thang nắng đắng mãi rời rời

Nhiều điều dị nghị ôi thôi với

Lục đục tò mò thắc mắc vơi

Hạ xạ sầu sầu tâm cởi gởi

Mong trong nhớ nhớ rạng ngời đời.


Quốc Thái

CHIỀU THỨ HAI

 CHIỀU THỨ HAI


Chiều thứ Hai thanh nhàn

Facebook dạo lang thang

Đọc bài thơ lãng mạn

Của Sơn nữ dịu dàng


Em đậm nét đài trang

Nơi quê miền sơn cước

Bao người mong có được

Em thành viên họ hàng


Mây ngoài trời lãng đãng

Đám trẻ con nô đùa

Chơi rượt đuổi tranh đua

Để cùng chia thứ hạng


Có nhành hoa hồng vàng

Có buổi chiều thân ái

Có tình ai thơ dại

Có nỗi niềm riêng mang


Chiều nay trời sáng trong

Vài cụm mây bềnh bồng

Vài nụ hoa trổ bông

Đọc thơ em trải lòng

*

Em ơi thức dậy nhé

Mọi người đang đợi nè

Nàng hồng thơ nhỏ bé

Lời anh gọi nhớ nhe


Con phố nhỏ đang chờ

Bằng hữu đợi vần thơ

Em ơi mau về nhé

Cùng viết tình khúc khờ


Quốc Thái




Sunday, April 13, 2025

MỪNG SINH NHẬT CHÁU


MỪNG SINH NHẬT CHÁU


Mùa hè sắp sửa qua đây

Từng cơn gió nhẹ đắm say lòng người

Nhân gian hé nở nụ cười

Nắng vàng e ấp xinh tươi dưới trời

Mừng hôm con bước vào đời

Muôn hoa đua nở rạng ngời sắc hương

Tình yêu cao đẹp dịu thường

Mẹ cha nhìn ngắm cung đường con đi

Gian nan cực khổ sá gì

Con thêm tuổi mới như vì sao Lang


Quốc Thái

Mừng sn cháu, con gái thứ Đinh Trang - Đăng Quyên 



Wednesday, April 9, 2025

NHỚ THUỞ KIÊU HÙNG

 NHỚ THUỞ KIÊU HÙNG


Cái thuở kiêu hùng hãnh diện vang 

Người xưa giữ nước dựng nơi đàng

Trời Nam vững chí vùng quê lạng

Đất Mẹ kiêng cường đuổi lũ lang 

Diệt những tham tàn xây điểm sáng 

Vùi bao thử thách dựng kho tàng

Ngàn năm vẫn một lòng ghi bảng

Nhớ mãi công nầy lịch sử trang.


Quốc Thái




Tuesday, April 8, 2025

TÔ CHÁO LÒNG


 Sáng, ăn tô cháo lòng, thêm bún, nhớ quán cháo Chị Hai Nguyên năm xưa ở chợ Vàm Cống. Còn nhớ có anh Tuấn, tuổi ngoài 20, thân hình lực lưỡng, mỗi lần ăn cháo, anh phải tăng cường thêm 2kg bún mới đủ no. Và đấy cũng là cách ăn của bọn thanh thiếu niên xứ này. Có lẽ, do bắt chước theo anh Tuấn, nhưng chỉ cần  1 ít bún là no căng cái bụng rồi.


TÔ CHÁO LÒNG


Thuở nhỏ ngày xưa sức khỏe nhiều

Cháo lòng tô chẳng có bao nhiêu

Thêm vào ít bún cho no đủ

Nhoẻn miệng cười tươi cảm nhận điều.


Giờ đây lớn tuổi chẳng ăn nhiều

Hoài niệm xưa thời tuổi mới iêu

Tô nhỏ cháo lòng thêm tý bún

Ngồi ăn cảm nhận thuở xưa nhiều.


Quốc Thái 

hoài niệm xưa

Monday, April 7, 2025

DUYÊN ĐỊNH họa TL

 DUYÊN ĐỊNH


Nguyên duyên thịnh định ấy lời trời

Bởi khởi nguồn buồn lệ tệ rơi

Lững thững ta ra hoài đợi đợi

Lang thang bậu nhậu mãi rời rời

Nhiều điều dị nghị ôi thôi với

Lục đục tò mò thắc mắc vơi

Hạ xạ sầu sầu tâm cởi gởi

Mong trong nhớ nhớ rạng ngời đời.


Quốc Thái



ĐỊNH DUYÊN

ĐỊNH DUYÊN


Duyên khi được định ắt từ trời

Hỏi bởi buồn gì lệ lại rơi

Mỗi bữa vào ra luôn đợi đợi

Bao hôm ghé đến phải rời rời

Nhiều lần thủ thỉ đôi tay với

Mấy lúc lừ đừ ánh mắt vơi

Hạ điệu sầu sầu tâm bởi khởi

Mong trong nhớ nhớ rạng ngời đời.


Quốc Thái




THE HUNG KINGS by KLN

 Today, we honor the legacy of the Hùng Kings — the legendary founders of the Vietnamese nation. On this sacred day, we remember their strength, wisdom, and the deep roots that connect us to our homeland.


From Florida, we proudly stand as a Vietnamese community, carrying forward the traditions, culture, and spirit of our ancestors.


Hôm nay, chúng ta cùng tưởng niệm công ơn các Vua Hùng — những vị quốc tổ huyền thoại đã khai sinh ra dân tộc Việt Nam. Trong ngày linh thiêng này, chúng ta ghi nhớ sức mạnh, trí tuệ và cội nguồn sâu sắc gắn kết mỗi người con đất Việt với quê hương.


Từ tiểu bang Florida, cộng đồng người Việt chúng ta tự hào gìn giữ và tiếp nối truyền thống, văn hóa và tinh thần của tổ tiên.


Kính nhớ Quốc Tổ Hùng Vương!







Sunday, April 6, 2025

Truyện ngắn CÂU CHUYỆN CỦA TÔI


 CÂU CHUYỆN CỦA TÔI

(truyện ngắn)


Tôi sinh ra và lớn lên trong thời chiến tranh lửa khói, nên khi đến tuổi mười tám đôi mươi tôi đã là người xa thành phố theo đuổi chí tan bồng bảo vệ quê hương do đó tôi đã trở thành lính trận miền xa. Đời lính của tôi rày đây mai đó bềnh bồng như con ngựa hoang khắp các chiến trường ác liệt trên bốn vùng chiến thuật. Vào một buổi sáng mùa xuân, sau khi gởi đi lá thư viết từ KBC để báo cho Mẹ già biết rằng Xuân nầy con không về ở chổ đóng quân tại một ngôi làng, tôi đã gặp em, người con gái miền quê trong độ tuổi đá buồn.


Đời lính bôn ba khắp bốn phương nay đóng quân nơi nầy, mai dừng chân chốn khác như những cụm mây lang thang, như con thuyền không bến, như cát bụi tình xa. Nhiều đêm trong giấc ngủ chập chờn, tôi bỗng bắt gặp đôi mắt người xưa, và cứ chạy theo đôi mắt ấy như một kẻ mộng du trong tiếng mưa đêm.


Đời lính đánh giặc triền miên, nên khi có được 24 giờ phép, tôi liền đến ngồi đợi ở buổi chiều phi trường để lòng mình nghe tiếng mưa đêm, để con tim thật thà thốt lên lời cầu nguyện: lạy trời cho con được bình yên. Dù chiến cuộc đang hồi ác liệt, nhưng anh vẫn cầu mong sẽ có ngày giã từ vũ khí để được trở về bên em như ngày về của kẻ bụi đời để cùng em tổ chức một đám cưới nhà binh dù là đám cưới nghèo, rồi chúng mình sẽ dựng xây một túp liều lý tưởng với duyên tình nồng thắm đượm duyên quê.


Là người yêu của lính nên em không bao giờ buồn và cũng tự nhủ thầm rằng đừng trách lính vô tình, vì lính đâu có tự chủ được bản thân. Tôi đã nhiều lần cho nàng bảy ngày chờ mong để nàng làm người yêu cô đơn ôm niềm đau của cát. Dù tôi đã nhận được những lá thư gởi người chiến tuyến sau bao lần ngóng đợi và hỏi lòng sao chưa thấy hồi âm nhưng tôi vẫn không thể nào viết thư thật dài cho nàng ngoài dăm dòng chữ hỏi thăm và nhắn nhủ thông cảm vì anh là "lính mà em." 


Là người lính, nhưng tôi là người lính chung tình nên chưa bao giờ để quên con tim ở bất cứ nơi đâu dù đó là buổi sáng nơi Trưng Vương khung cửa mùa thu, hay buổi chiều trên phá Tam giang. Gặp người con gái nào tôi cũng như là gặp nhau làm ngơ. Đời lính luôn mang trong mình hạnh phúc lang thang nhưng đó là một thứ hạnh phúc thật sự chớ không phải là hạnh phúc nửa vời, một hạnh phúc dịu dàng trong những buổi chiều nắng hạ nơi tiền tuyến. Những buổi chiều thảnh thơi, tôi thường lang thang trên những con đường mòn nơi đóng quân và gọi là những con đường mang tên em như những con đường mà chúng tôi đã dạo bước trong một thành phố buồn hay ở một đêm buồn tỉnh lẻ nào đó trên quê hương. Em vẫn thường âu yếm với tôi rằng cho dù mùa đông của anh không có tuyết rơi thì em vẫn mang trong lòng một niềm thương nhớ, một chút vấn vương trong tim như để đồng hành cùng anh trong những chuyến bay đêm.


Tôi thường hành quân trong những chuyến tàu hoàng hôn bay cao và nhanh như cuốn theo chiều gió để lại thành phố sau lưng để đến một khu rừng xưa đã khép với tuyết trắng trải dài như suối tóc em với những vết chim bay trong những chủ nhật tươi hồng. Nếu chúng ta đừng quen nhau và nếu em không là người yêu của lính thì em đâu phải có cuộc tình bơ vơ vì anh luôn ở ngoài chiến tuyến. Thôi thì mỗi khi anh về phép, chúng ta hãy yêu như chưa yêu lần nào, hãy cứ vui như mọi ngày, hãy sống trọn cho nhau bởi vì đó không phải tại chúng mình, mà là tại thời cuộc, đúng không em?


Người lính chiến là tôi, đã yêu em, người con gái Việt nam da vàng, bằng một mối tình lính thuỷ chung, nhưng chiến cuộc làm ta đã yêu em lầm lỡ, vì anh đi chiến dịch xa nhà trong đêm với những đóm mắt hoả châu soi đường như những ánh đèn màu trong thành phố. Và cũng vì chiến tranh đã biến em thành phận gái thuyền quyên trong những tháng ngày chờ tôi nơi trận tuyến. Nhưng cũng nhờ những tình thư của lính và từ những bức tâm thư tôi gởi về từ chiến trường đã cho em những giây phút thần tiên trong vũ bước tình hồng ngất say  men tình.


Thuở ấy có em, dù hành quân gian khổ, dù đánh giặc triền miên, tôi luôn nhớ về em trong áo lụa hà đông đã làm cho em đẹp như mơ, như bé yêu, và tôn lên vẻ đẹp thánh thiện nên trông em hiền như Ma-Sơ. Có lần em đến thăm anh một chiều mưa đã mang đến cho tôi trái tim còn trinh như món quà của niềm vui cô đơn trong một căn nhà ngoại ô xa vắng.


Làm sao tôi quên được Thiên đàn tình ái vào cái ngày ấy mình quen nhau trong cơn mưa hồng của một mùa thu quyến rũ. Em nhìn tôi âu yếm và bảo rằng: "Anh là tất cả, em sẽ một đời yêu anh, và vẫn mãi yêu anh." Tôi cũng nhìn nàng đắm đuối và nói rằng: Và tôi cũng yêu em. Nhớ làm sao những buổi hẹn hò cùng em ở rừng lá thấp, nơi đồi thông hai mộ, em đã hát cho tôi nghe Tình khúc chiều mưa trong một mưa chiều kỷ niệm rồi bỗng quên rằng bây giờ tháng mấy. Trong buổi chiều mưa ấy, tôi cứ mãi nguyện cầu xin thời gian ngừng trôi để hai đứa được bên nhau dù có lạnh trọn đêm mưa, để tình nồng trao anh mà không một chút suy tư, để quên cả lối về, để trao cho nhau những giọt cuối cùng trong tình yêu. Nhưng như giấc chim bao đã đưa vào lòng tôi một nỗi đau dịu dàng.


Chiến cuộc kết thúc, tôi trong đoàn quân bại trận như trăng tàn trên hè phố, lặn lội về chốn cũ để tìm em thì hỡi ôi, em đã trở thành người đàn bà của người khác và tôi đã trở thành kẻ đàn ông xa lạ. Ngày còn cầm súng, tôi cứ tưởng rằng mình đã tìm ra chìa khoá tình yêu, và đợi chờ một ngày dừng bước giang hồ để về quê gọi người yêu dấu. Nào ngờ lòng người đã thay đổi, em đã tặng tôi vết thương cuối cùng như một lần đi biệt kinh kỳ. Dẫu sao thì tôi cũng xin được cảm ơn em yêu dấu đã cho tôi những phút ngây thường trong đêm đến tận phút cuối. Người tình trăm năm ngày xưa giờ đã trở thành tình lỡ trăm năm. Cuộc tình tưởng bền lâu nầy bỗng chốc tan vỡ theo thời cuộc, nên tôi gọi nó là tình nghệ sĩ, hay bão tình, và vẫn ước mong rằng dù không còn là duyên nợ thì cũng xin còn gọi tên nhau mãi mãi. Em đã sang ngang, còn tôi lê những bước chân âm thầm như một linh hồn tượng đá đi đến một phương trời vô định. "Mộng ban đầu với những trăm nhớ ngàn thương, những lời thề ngàn năm vẫn đợi, ..." giờ như một chuyện phim buồn trong một mùa thu chết. Hình bóng ngày xưa giờ như tấm ảnh không hồn, chỉ còn lại nửa hồn thương đau của một duyên kiếp phủ phàng.


Trong cơn mưa phùng, tôi như bánh xe lãng tử lê bước chân chiều chủ nhật cùng với người bạn thân tên Buồn như trăng rụng xuống cầu. Tình cờ đi ngang qua nhà thờ tôi bỗng nhiên lẩm nhẩm lạy Chúa con là người ngoại đạo rồi gọi em như đoá hoa sầu, và cầu mong cho em mãi được theo dấu chân người.


Sau những thăng trầm trên đất Mẹ, những mất mát cho quê hương, tình yêu, tôi đã quyết định tìm đường vượt biên. Trong một đêm chôn dầu vượt biển, chúng tôi đã cùng nhau thề rằng "thà chết trên biển Đông" chớ không sống nhục. Trên con thuyền viễn xứ, tôi đã quyết định xoá tên người tình, và bỏ lại một Saigon niềm nhớ không tên. Từ nay xin giã biệt quê hương, giã biệt bạn bè, giã biệt người thân, giã biệt Saigon để trở thành một người di tản buồn nhưng vẫn ấp ủ giấc mơ hồi hương. Tôi đã khóc, khóc cho một thành phố mất tên, khóc cho chuyện một chiếc cầu đã gãy, và khóc cho những cuộc tình thoáng bay. Nơi quê người xứ lạ, tôi với trời bơ vơ vẫn hát cho người ở lại giữa hai khung trời cách biệt.


Thôi, dĩ vãng đã xa, mười năm tình cũ giờ như thú đau thương. Một kỷ vật cho em, một giấc ngủ cô đơn để giết đi người tình cũ như bóng người tình trong mộng bên những đồi hoa sim. Quê hương vẫn đang oằn oại, nghèo khó, vì thế biết bao giờ con tim sẽ vui trở lại như ngày xưa trong những buổi chiều dạo bước trên cánh đồng xanh. Rồi hai mươi năm tình cũ trôi qua tưởng rằng đã quên, nhưng sao tôi vẫn cứ nhớ hoài như mới ngày hôm qua. 


Quốc Thái

Photo BT

Generated MAI



GIỖ TÔ HÙNG VƯƠNG

 


 GIỖ TỔ VUA HÙNG


Hôm nay giỗ Tổ Vua Hùng

Con cháu nước Việt cùng chung nhớ về

Một thời mở nước dựng quê

Một thời tranh đấu giành về gian sơn


Thuở xưa mang những tủi hờn

Đấu tranh chống bọn lên cơn tham tàn

Vua Hùng dựng nước Văn Lang

Mở mang bờ cõi cho ngàn đời sau


Tháng Ba âm lịch cùng nhau

Ngày Mười nhớ Tổ ta vào thắp hương

Nhớ Người khai dựng quê hương

Công luôn ghi nhớ mãi thường khắc tâm


Quốc Thái

10.3.âl