ĐỜI NGƯỜI
Muôn ngày lặng lẽ vụt trôi qua
Ngó lại thân kia bỗng hóa già
Tóc bạc mày nhăn nhìn muốn xỉu
Chân run trí kém gặp đòi xa
Do thời tuổi ngọc giờ tan biến
Bởi thuở tròn trăng hết đậm mà
Cuộc sống trần gian là vậy đó
Đời người trọn kiếp sẽ rời ga.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment