ĐÊM TRỞ GIÓ
Đêm trở gió khiến lòng em cô quạnh
Xa quê nhà lòng chạnh nhớ chị em
Nhớ những hôm cùng ngắm ánh trăng đêm
Bên cha mẹ êm đềm từ dạo ấy
Đêm trở gió đã khiến em thức dậy
Tiếng côn trùng rên rỉ ở đâu đây
Thu qua rồi trời đã chuyển heo may
Màn sương phủ như khói chiều rất lạ
Đêm trở gió sao lòng em vội vã
Nhớ một người nay cũng đã bao năm
Đêm từng đêm em đếm bước âm thầm
Mong người ấy cuối năm về gặp mặt
Đêm trở gió lòng bỗng nhớ quê hương
Vì cuộc sống mà tha phương đây đó
Tâm tình em gởi theo mây và gió
Lệ chợt trào khiến đôi mắt em cay.
Quốc Thái
No comments:
Post a Comment