TẠI NHỚ NGƯỜI DƯNG
Ngoài sân từng chiếc lá
Phủ đầy trên lối nhỏ
Chắc người ta còn nhớ
Thứ Bảy ngày thương yêu
Em là cô sơn nữ
Còn anh đúng gã khờ
Mỗi ngày gom nhung nhớ
Rồi viết thành bài thơ
Bỗng dưng giận vu vơ
Khiến lòng em nát nhàu
Rồi một mình vô cớ
Đã khiến mình xa nhau
Con tàu anh ngạo nghễ
Đi khắp bốn phương trời
Bãi cát em lặng lẽ
Đứng nhìn tận xa khơi
Nỗi lòng luôn còn nhớ
Đôi mắt nào đã quen
Mỗi ngày thêm một chốc
Sao mà có thể quên
Thứ Bảy tung chăn mềm
Chẳng có gì vội vã
Cớ sao lòng buồn lạ
Hay tại nhớ người dưng?
Quốc Thái
Ảnh TT
No comments:
Post a Comment