Thursday, September 22, 2016

Chuyện của tôi.

Chuyện của tôi.

Tôi sinh ra và lớn lên trong thời chiến tranh lửa khói, nên khi đến tuổi mười tám đôi mươi tôi đã là người xa thành phố theo đuổi chí tan bồng bảo vệ quê hương do đó tôi đã trở thành lính trận miền xa. Đời lính của tôi rày đây mai đó bềnh bồng như con ngựa hoang khắp các chiến trường ác liệt trên bốn vùng chiến thuật. Vào một buổi sáng mùa xuân, sau khi gởi đi lá thư để báo cho Mẹ già biết rằng Xuân nầy con không về từ chổ đóng quân tại một ngôi làng, tôi đã gặp em, người con gái miền quê trong độ tuổi đá buồn.

Đời lính bôn ba khắp bốn phương nay đóng quân nơi nầy, mai dừng chân chốn khác như những cụm mây lang thang, như con thuyền không bến, như cát bụi tình xa. Nhiều đêm trong giấc ngủ chập chờn, tôi bỗng bắt gặp đôi mắt người xưa, và cứ chạy theo đôi mắt ấy như một kẻ mộng du trong tiếng mưa đêm.

Đời lính đánh giặc triền miên, nên khi có được 24 giờ phép, tôi liền đến ngồi đợi ở buổi chiều phi trường để lòng mình nghe tiếng mưa đêm, để con tim thật thà thốt lên lời cầu nguyện: lạy trời cho con được bình yên. Dù chiến cuộc đang hồi ác liệt, nhưng anh vẫn cầu mong sẽ có ngày giã từ vũ khí để được trở về bên em như ngày về của kẻ bụi đời để cùng em tổ chức một đám cưới nhà binh dù là đám cưới nghèo, rồi chúng mình sẽ dựng xây một túp liều lý tưởng với duyên tình nồng thắm đượm duyên quê.

Là người yêu của lính nên em không bao giờ buồn và cũng tự nhủ thầm rằng đừng trách lính vô tình, vì lính đâu có tự chủ được bản thân. Tôi đã nhiều lần cho nàng bảy ngày chờ mong để nàng làm người yêu cô đơn ôm niềm đau của cát. Dù tôi đã nhận được những lá thư gởi người chiến tuyến sau bao lần ngóng đợi và hỏi lòng sao chưa thấy hồi âm nhưng tôi vẫn không thể nào viết thư thật dài cho nàng ngoài dăm dòng chữ hỏi thăm và nhắn nhủ thông cảm vì anh là "lính mà em." 

Là người lính, nhưng tôi là người lính chung tình nên chưa bao giờ để quên con tim ở bất cứ nơi đâu dù đó là buổi sáng nơi Trưng Vương khung cửa mùa thu, hay buổi chiều trên phá Tam giang. Gặp người con gái nào tôi cũng như là gặp nhau làm ngơ. Đời lính luôn mang trong mình hạnh phúc lang thang nhưng đó là một thứ hạnh phúc thật sự chớ không phải là hạnh phúc nửa vời, một hạnh phúc dịu dàng trong những buổi chiều nắng hạ nơi tiền tuyến. Những buổi chiều thảnh thơi, tôi thường lang thang trên những con đường mòn nơi đóng quân và gọi là những con đường mang tên em như những con đường mà chúng tôi đã dạo bước trong một thành phố buồn hay ở một đêm buồn tỉnh lẻ nào đó trên quê hương. Em vẫn thường âu yếm với tôi rằng cho dù mùa đông của anh không có tuyết rơi thì em vẫn mang trong lòng một niềm thương nhớ, một chút vấn vương trong tim như để đồng hành cùng anh trong những chuyến bay đêm.

Tôi thường hành quân trong những chuyến tàu hoàng hôn bay cao và nhanh như cuốn theo chiều gió để lại thành phố sau lưng để đến một khu rừng xưa đã khép với tuyết trắng trải dài như suối tóc em với những vết chim bay trong những chủ nhật tươi hồng. Nếu chúng ta đừng quen nhau và nếu em không là người yêu của lính thì em đâu phải có cuộc tình bơ vơ vì anh luôn ở ngoài chiến tuyến. Thôi thì mỗi khi anh về phép, chúng ta hãy yêu như chưa yêu lần nào, hãy cứ vui như mọi ngày, hãy sống trọn cho nhau bởi vì đó không phải tại chúng mình, mà là tại thời cuộc, đúng không em?

Người lính chiến là tôi, đã yêu em, người con gái Việt nam da vàng, bằng một mối tình lính thuỷ chung, nhưng chiến cuộc làm ta đã yêu em lầm lỡ, vì anh đi chiến dịch xa nhà trong đêm với những đóm mắt hoả châu soi đường như những ánh đèn màu trong thành phố. Và cũng vì chiến tranh đã biến em thành phận gái thuyền quyên trong những tháng ngày chờ tôi nơi trận tuyến. Nhưng cũng nhờ những tình thư của lính và từ những bức tâm thư tôi gởi về từ chiến trường đã cho em những giây phút thần tiên trong vũ bước tình hồng ngất say  men tình.

Thuở ấy có em, dù hành quân gian khổ, dù đánh giặc triền miên, tôi luôn nhớ về em trong áo lụa hà đông đã làm cho em đẹp như mơ, như bé yêu, và tôn lên vẻ đẹp thánh thiện nên trông em hiền như Ma-Sơ. Có lần em đến thăm anh một chiều mưa đã mang đến cho tôi trái tim còn trinh như món quà của niềm vui cô đơn trong một căn nhà ngoại ô xa vắng.


Làm sao tôi quên được Thiên đàn tình ái vào cái ngày ấy mình quen nhau trong cơn mưa hồng của một mùa thu quyến rũ. Em nhìn tôi âu yếm và bảo rằng: "Anh là tất cả, em sẽ một đời yêu anh, và vẫn mãi yêu anh." Tôi cũng nhìn nàng đắm đuối và nói rằng: Và tôi cũng yêu em. Nhớ làm sao những buổi hẹn hò cùng em ở rừng lá thấp, nơi đồi thông hai mộ, em đã hát cho tôi nghe Tình khúc chiều mưa trong một mưa chiều kỷ niệm rồi bỗng quên rằng bây giờ tháng mấy. Trong buổi chiều mưa ấy, tôi cứ mãi nguyện cầu xin thời gian ngừng trôi để hai đứa được bên nhau dù có lạnh trọn đêm mưa, để tình nồng trao anh mà không một chút suy tư, để quên cả lối về, để trao cho nhau những giọt cuối cùng trong tình yêu. Nhưng như giấc chim bao đã đưa vào lòng tôi một nỗi đau dịu dàng.

Chiến cuộc kết thúc, tôi trong đoàn quân bại trận như trăng tàn trên hè phố, lặn lội về chốn cũ để tìm em thì hỡi ôi, em đã trở thành người đàn bà của người khác và tôi đã trở thành kẻ đàn ông xa lạ. Ngày còn cầm súng, tôi cứ tưởng rằng mình đã tìm ra chìa khoá tình yêu, và đợi chờ một ngày dừng bước giang hồ để về quê gọi người yêu dấu. Nào ngờ lòng người đã thay đổi, em đã tặng tôi vết thương cuối cùng như một lần đi biệt kinh kỳ. Dẫu sao thì tôi cũng xin được cảm ơn em yêu dấu đã cho tôi những phút ngây thường trong đêm đến tận phút cuối. Người tình trăm năm ngày xưa giờ đã trở thành tình lỡ trăm năm. Cuộc tình tưởng bền lâu nầy bỗng chốc tan vỡ theo thời cuộc, nên tôi gọi nó là tình nghệ sĩ, hay bão tình, và vẫn ước mong rằng dù không còn là duyên nợ thì cũng xin còn gọi tên nhau mãi mãi. Em đã sang ngang, còn tôi lê những bước chân âm thầm như một linh hồn tượng đá đi đến một phương trời vô định. "Mộng ban đầu với những trăm nhớ ngàn thương, những lời thề ngàn năm vẫn đợi, ..." giờ như một chuyện phim buồn trong một mùa thu chết. Hình bóng ngày xưa giờ như tấm ảnh không hồn, chỉ còn lại nửa hồn thương đau của một duyên kiếp phủ phàng.

Trong cơn mưa phùng, tôi như bánh xe lãng tử lê bước chân chiều chủ nhật cùng với người bạn thân tên Buồn như trăng rụng xuống cầu. Tình cờ đi ngang qua nhà thờ tôi bỗng nhiên lẩm nhẩm lạy Chúa con là người ngoại đạo rồi gọi em như đoá hoa sầu, và cầu mong cho em mãi được theo dấu chân người.

Sau những thăng trầm trên đất Mẹ, những mất mát cho quê hương, tình yêu, tôi đã quyết định tìm đường vượt biên. Trong một đêm chôn dầu vượt biển, chúng tôi đã cùng nhau thề rằng "thà chết trên biển Đông" chớ không sống nhục. Trên con thuyền viễn xứ, tôi đã quyết định xoá tên người tình, và bỏ lại một Saigon niềm nhớ không tên. Từ nay xin giã biệt quê hương, giã biệt bạn bè, giã biệt người thân, giã biệt Saigon để trở thành một người di tản buồn nhưng vẫn ấp ủ giấc mơ hồi hương. Tôi đã khóc, khóc cho một thành phố mất tên, khóc cho chuyện một chiếc cầu đã gãy, và khóc cho những cuộc tình thoáng bay. Nơi quê người xứ lạ, tôi với trời bơ vơ vẫn hát cho người ở lại giữa hai khung trời cách biệt.

Thôi, dĩ vãng đã xa, mười năm tình cũ giờ như thú đau thương. Một kỷ vật cho em, một giấc ngủ cô đơn để giết đi người tình cũ như bóng người tình trong mộng bên những đồi hoa sim. Quê hương vẫn đang oằn oại, nghèo khó, vì thế biết bao giờ con tim sẽ vui trở lại như ngày xưa trong những buổi chiều dạo bước trên cánh đồng xanh. Rồi hai mươi năm tình cũ trôi qua tưởng rằng đã quên, nhưng sao tôi vẫn cứ nhớ hoài như mới ngày hôm qua. 
QThai
Cảm tác từ Chuyện Chúng Mình của tác giả Nguyễn Hữu Huấn

No comments:

Post a Comment