Friday, March 18, 2016

Những áng thơ hay (st từ Blog Thành Phố Gió)

KHÚC XUÂN XƯA
Phùng Trần – Trần Quế Sơn 
(Kính họa vận”Khúc Chiều” của Nhà thơ Nguyễn Vô Cùng)
Image result for Xuân trên quê huong việt nam 
1.
Đã biết còn đâu ngày tháng cũ
Mộng tàn theo gió chướng đi qua
Quê hương cách biệt đang sầu khổ
Giọt lệ buồn thương có xóa nhòa?
Bến nhỏ sông xưa im tiếng hát
Xóm nghèo đêm vắng bặt lời ca
Hoen môi lệ đắng trang tình sử
Chấp bút lần theo bóng ngả tà.

2.
Ngả tà lạnh ngắt hướng trời Tây
Lữ khách bơ vơ những tháng ngày
Mây trắng thẫn thờ chiều nắng vội
Lá vàng xao xác khói sương lay
Tha hương tị nạn lưu đày khách
Thân nghiệp sa cơ dấu thẹn mày
Rượu đắng chuốc thêm vài cốc nữa
Cho vơi đời tủi ngấm men say.

3.
Men say quên tạm buồn nhung nhớ
Bao nỗi hờn căm thấm giọt sầu
Nước loạn ngôi thay cuồng sóng dữ
Nhà tan của mất ngập trời thâu
Soi gương hóp má thâm quầng mắt
Nhìn ảnh mồi da luống tuổi đầu
Nuối tiếc một thời hưng thịnh cũ
Ngẫn ngơ trăm mối ruột gan đau.

4.
Gan đau nhức nhối những trăm chiều
Bối cảnh nhuộm màu ngó tịch liêu
Phố vắng đèn khuya hiu hắt ngủ
Canh dài gác nhỏ lạnh lùng  xiêu
Bờ đê ruộng lúa vườn hoang quạnh
Làng mạc cây đa ngõ vắng thiu
Nỗi nhớ choàng lên năm tháng cũ
Còn đây dĩ vãng mến thương nhiều.

5.
Thương nhiều bao lớp trai thời chiến
Từng sóng người đi dậy thét gầm
Những tưởng mùa Xuân vang tiếng dội
Ngờ đâu sự thế ngọng lời câm
Thôi đành khép lại thời ngang dọc
Mà vẫn bừng sôi khí tiết ngầm
Mơ gót Kinh Kha mòn mõi quá
Chạnh lòng chuốt vận khúc tình ngâm.

6.
Tình ngâm như trống giục liên thùng
Oan nỗi đau nầy số phận chung
Một phút sai cờ đành hổ thẹn
Ba quân lạc nước phải khôn vùng
Sao hoài chấp nhận đời quanh quẩn
Mà chịu hùa theo cảnh láo lung
Làm kiếp đọa đày thân khổ lụy
Gan đau ruột thắt lửa tâm bùng.

7.
Tâm bùng ngọn đuốc xưa thề hẹn
Sông núi liền nhau một cõi trời
Biển đảo cha ông luôn giữ trọn
Ba miền đất nước mãi không vơi
Con Rồng cháu Lạc gương Tiền Bối
Sử sách ngàn năm danh tiếng đời
Son sắt vun bồi lời nguyện ước
Vẹn toàn bờ cõi đến cùng hơi.

8.
Cùng hơi vắt sức chuyển theo mùa
Góp một bàn tay dựng cảnh xưa
Đất Mẹ giờ tràn người đói khổ
Quê Cha hiện ắp kẻ gian lùa
Lòng người dạ thú càng thâm độc
Thế thái nhân tình quá bạc nua
Một mảnh cơ đồ đang rách nát
Lạnh lùng trong bão tố mây mưa.

9.
Mây mưa đen nghịt giang sơn rộng
Quê mẹ tang thương dải đất lành
Thử hỏi nhìn đây bao giới trẻ
Tính ra còn đó lớp đầu xanh
Sao không phát triển nuôi Dòng giống
Mà cứ phân chia cắt lá cành
Hỡi những hiền tài ra giữ nước
Đừng khoanh tay ngó chịu cam đành.

10.
Cam đành sao thấu nỗi chăng ai?
Hơn bốn ngàn năm lịch sử dài
Nước Việt oai hùng luôn tỏa rạng
Tấm lòng son sắt mãi còn dai
Chân mòn gối mỏi không dừng bước
Tâm sáng trí cao vẫn giũa mài
Làm khách lưu vong nơi xứ lạ
Mong ngày đất Mẹ sáng trời mai.

Bài Xướng
KHÚC CHIỀU
Nguyễn Vô Cùng
Image result for Xuân trên quê huong việt nam 
1.
Mấy chục năm rồi xa chốn cũ
Ngỡ ngàng cứ tưởng mới vừa qua
Chói chang nắng đổ giàn hoa úa
Thầm lặng người đi sóng lệ nhòa
Nỗi nước tim mòn thân lữ thứ
Cung đàn máu rướm bản du ca
Chân mây vẫn ngóng mùa sum họp
Đất cũ hồi sinh kịp bóng tà

2.
Tà dương thấp thoáng cuối non Tây
Xao xác chim kêu gợi những ngày
Ngõ tối mẹ cầu cơn gió lặng
Rừng sâu con đếm nỗi buồn lay
Một trời đổ vỡ tràn năm tháng
Hai tiếng thương đau lấm mặt mày
Đổi chủ quê mình ra xứ lạ
Cho người tan tác mảnh hồn say

3.
Mảnh hồn say khướt trời xa lắc
Ta mãi ôm chi một phiến sầu
Rời rã vai gầy lưng núi thẳm
Chập chờn mộng dữ trắng canh thâu
Cồn xưa khói tỏa cay bờ mắt
Dặm khách sương chan bạc mái đầu
Son phấn tuồng đời ghê mặt vẽ
Cười khan mà dấu cõi lòng đau

4.
Dấu cõi lòng đau giữa chợ chiều
Nghe chừng phố xá cũng cô liêu
Nắng chưa đủ ấm ngày mau tắt
Tình vẫn dâng đầy bóng vội xiêu
Rượu vắng tri âm thành đắng ngắt
Đàn chùng lạc điệu cũng buồn thiu
Mày râu phờ phạc đời ly khách
Bến nước soi gương thẹn ít nhiều

5.
Ít nhiều cũng một thời chinh chiến
Còn thoảng bên tai tiếng đạn gầm
Xung trận máu tràn cơn bão lửa
Hạ màn hồn đọng nỗi buồn câm
Biết câu thế sự là mây thoảng
Sao kiếp nhân sinh tựa sóng ngầm
Từng đợt xô ta về đảo vắng
Quanh mình ôi cả biển sầu ngâm!

6.
Ngâm khúc thơ xưa những thẹn thùng
Đâu giòng máu Việt trước thù chung
Binh thuyền phá Hán tài thao lược
Chiến mã bình Mông chí vẫy vùng
Thế nước cheo leo bờ vực thẳm
Lòng người chới với nỗi lao lung
Trong đêm chợt thấy từ muôn ngả
Ánh lửa yêu thương nổi bập bùng

7.
Bập bùng ánh đuốc hay lời hẹn
Một sáng hoan ca dậy đất trời
Vén áng mây mù cho nắng dọi
Khai dòng lệ ứ để sầu vơi
Đem trang sử cũ soi hồn nước
Lấy trái tim son dệt mộng đời
Đường dẫu thác ghềnh chân có mỏi
Lòng quê xin giữ đến tàn hơi

8.
Hơi ấm trao nhau phút chuyển mùa
Người về dựng lại mái nhà xưa
Thềm hoang mấy độ tầng rêu phủ
Vách trống bao phen ngọn gió lùa
Biết ánh tà dương gần xế bóng
Mà tình cố lý chẳng già nua
Nghe chăng tiếng vọng từ xa thẳm
Một dãi cơ đồ bỏ nắng mưa

9.
Nắng mưa chẳng nhạt tình non nước
Siết chặt bàn tay nối mộng lành
Mở cửa tự do trời biển rộng
Gieo mùa nhân ái ruộng đồng xanh
Chồi non thế hệ dần thêm lá
Lộc biếc dân sinh sẽ đậm cành
Khi trái tim mang giòng máu Việt
Quay lưng ngoảnh mặt, hỏi sao đành.

10.
Hỏi sao đành đoạn, hỏi riêng ai
Gẫm cuộc trăm năm được mấy dài
Rõ mặt, hư danh còn luẩn quẩn
Tàn đêm, ảo mộng cứ dằng dai
Dẫu hồn cố thổ thường vương vấn
Sóng bước ly hương vẫn miệt mài
Quán trọ bên trời bao thổn thức
Mơ mòng đất mẹ một ngày mai.

THỨ HAI, NGÀY 15 THÁNG 2 NĂM 2016

ĐỜI CẦN CÓ NHAU

ĐỜI CẦN CÓ NHAU
Minh Nhã
 
Như ta chẳng gặp thì thôi,
Lẽ nào chối bỏ nụ cười của nhau.
Mắt em, vực thẳm thu sầu,
Dìm tôi tận đáy thương đau tâm hồn.

Như ta chút ít dỗi hờn,
Gây men tình tự chập chờn suốt đêm.
Trăng khuya lơ lửng ánh đèn,
Xẻ tôi một nửa, chia em một vùng.

Như ta trời đã đóng khung.
Ba chìm bảy nổi vẫn chung chuyến đò.
Em đông - dòng nước sóng xô,
Tôi tây - lộng gió đôi bờ giao duyên.

Như ta tồn đọng ưu phiền,
Âu là chỉ lúc đảo điên nhất thời.
Đến như đũa cũng có đôi,
Huống chi mình vẫn muốn đời cạnh nhau.

THỨ TƯ, NGÀY 10 THÁNG 2 NĂM 2016

THỨ SÁU, NGÀY 05 THÁNG 2 NĂM 2016

MỪNG NĂM MỚI BÍNH THÂN

MỪNG NĂM MỚI BÍNH THÂN
Hà Phụng


Vừa hết Ất Mùi đón BÍNH THÂN
Thơ XUÂN mến tặng bạn xa gần
Chị nghênh trừ tịch chung trà rót
Anh ngóng giao thừa chén rượu nâng
Ẩm thực thuốc men bồi thể lực
Thơ văn đàn hát dưỡng tinh thần
AN KHANG VẠN SỰ : chúc năm mới
Tài lộc công danh hẳn khỏi cần.


THỨ NĂM, NGÀY 04 THÁNG 2 NĂM 2016

TỐNG CỰU NGHINH TÂN

TỐNG CỰU NGHINH TÂN 
Chung Phạm

Tết tết tết, tết sắp đến rồi!

Nâng ly thân chúc bạn vàng
Nghinh tân, tống cựu, cùng vang tiếng cười 
Xứ trần hạnh phúc nơi nơi 
Theo gương Bành Tổ sống đời dài thay !

Anh đàn, em hát, tình say, 
Bình an dưới thế, cung tay chúc mừng
Tề Thiên  năm Khỉ trùng hưng, 
Bàn Đào Thánh Mẫu tưng bừng hội hoa .

Quý bà đẹp tựa giáng sa, 
Quý ông giầu có như nhà Mạnh Quân. 
Quanh năm là hội mùa xuân, 
Quanh mình bao cảnh trầm luân hết vèo!

Hẹn về chốn cũ trăng treo, 
Chúng mình hai đứa bỏ neo tình già, 
Chim kêu vượn hót mừng ta, 
Suối trăng thánh thót quanh nhà góp vui .

Nghinh tân xin có mấy lời, 
Ước gì hiện thực cho đời lên hương!.

THỨ BẢY, NGÀY 30 THÁNG 1 NĂM 2016

XUÂN THANH BÌNH

XUÂN THANH BÌNH
Phùng Trần - Sơn Trần Quế


Image result for tết việt nam 2016
Dê đi Khỉ đến tiếp niên vần,
Quê mẹ mong ngày sớm đổi tân.
Độc lập tự do toàn lãnh thổ,
Ấm no hạnh phúc khắp muôn dân.
Noi gương truyền thống dòng Rồng Lạc,
Thắp đuốc nhân quyền nước Việt Nam.
Sấm Trạng còn ghi thời vận chuyển,(*)
Xuân thanh bình khởi sắc năm Thân.

(Illinois,  Xuân Bính Thân 2016)

(*) Mã Đề Dương Cước Anh Hùng Tận
     Thân Dậu Niên Lai Kiến Thái Bình
  (Sấm Ký Trạng Trình Nguyễn Bĩnh Khiêm)

THỨ BA, NGÀY 26 THÁNG 1 NĂM 2016

CHƠI XUÂN

CHƠI XUÂN
Thái Quốc Mưu

Image result for đi chơi xuân
Mưỡu:
Mỗi năm chỉ một Xuân hồng,
Thưởng Xuân nâng chén rượu nồng đầy vơi.
Vui Xuân cùng với Đất, Trời,
Chơi Xuân cùng với người người du Xuân.

Nói:
Quẳng những ưu tư trên đất khách.
Đón Xuân về phong cách thảnh thơi.
Yêu đời hưởng cảnh Xuân tươi.
Vui Xuân thắm, đậm men đời trong Xuân.

Cuộc sống nhạt nhòa cơn nắng hạ,
Bốn mùa thắt chặt một lần Xuân
Trăm tuổi đời, Xuân đến được bao lần,
Sao chẳng hưởng, chẳng chơi cho thỏa chí?
Hãy dứt bỏ cảnh chợ người dâu bể.
Mặc thói đời, mặc cuộc thế vần xoay.
Cùng nàng Xuân chuốc cạn chén men cay.
Cho ngất ngưởng quên tháng ngày vất vả.
Hãy sống động kẻo tình đời băng giá.
Lắng tâm hồn nghe gió hát, chim ca.
Đón chào Xuân thinh sắc cũng chan hòa...

Dù cuộc sống lắm bôn ba vất vả.
Một lần Xuân xuất thế đủ an bình.
Chơi Xuân chơi phải hết mình.

THỨ TƯ, NGÀY 02 THÁNG 12 NĂM 2015

CHUYỆN BÁC TIỀU PHU MẤT RỰA

CHUYỆN BÁC TIỀU PHU MẤT RỰA
(phổ thơ một chuyện vui cười)
Bác sĩ Phùng văn Hạnh



Bác tiều phu trảy nhánh cây sồi
Bên dòng sông lớn ít người lại qua.
Sẩy tay cái rựa văng xa
Rớt xuống sông rộng, khó mà vớt lên!
Bác buồn bực rỉ rên than thở
Mất rựa rồi thì khó kiếm ăn.
Bổng đâu xuất hiện ông Thần
Hỏi han tự sự, ông băng đi liền
Xuống sông ông vớt lên cái rựa
Bằng vàng ròng, ông hỏi tiều phu:
--”Rựa nầy là của anh ư?”
--“thưa không phải” bác chối từ nhận vơ.
Thần lại xuống sông lo tìm nữa
Và đem lên cái rựa bạc ròng:
“Cái nầy của anh phải không?”
“Thưa không phải” thật lòng bác thưa.
Xuống sông lần thứ ba tìm nữa,
Thần mang lên cái rựa sắt trui.
Bác reo: “Rựa tôi đây rồi”
Ông thần cảm động ngỏ lời ban khen:
“Tôi thấy anh người hiền ngay thật,
Ba rựa vàng, bạc, sắt tặng anh”
Tiều phu vái lạy ân nhân,
Nhận ba cái rựa ông thần trao cho.
Vài ngày sau, tiều phu cùng vợ
Dọc bờ sông đi dạo thư nhàn,
Rủi thay bà vợ trượt chân
Té xuống sông, chìm mất tăm, đoạn trường.
Tiều phu khóc thảm thương tuyệt vọng,
Nổi khổ đau đã động lòng Thần.
Ông hiện ra hỏi ân cần:
“Vì sao anh lại khóc than thảm sầu?"
"Khẩn xin thần mau mau cứu vớt
Vợ tôi vừa mới rớt xuống sông,
Nước cuốn mất xác thảm thương”
Thần nghe, liền lội xuống dòng nước sâu,
Vớt lên một tìểu thư lịch sự
Đẹp như là Bao Tự ngày xưa.
Hỏi rằng: "có phải vợ ngươi”
Tiều phu đáp: "Đúng vợ tôi thưa ngài”
Thần tức giận tía tai la lối:
“Sao nhà ngươi gian dối tham lam,
Phải phạt nặng kẻ tà tâm,
Vợ mình mới chết, đã ham vợ người.
Tội đáng để Thiên lôi đánh chết”
Tiều phu quì, tha thiết van nài:
“Cho tôi biện bạch cùng Ngài,
Tại sao tôi phải nhận ngay vợ mình
Là tiểu thư đẹp xinh lộng lẫy.
Nếu tôi không nhận lấy thì ngài
Sẽ mang đến người thứ hai
Mặt hoa da phấn như là Tây Thi.
Tôi từ chối tức thì sau đó,
Ngài vớt lên người vợ của tôi.
Thành thật tôi nói: “đúng rồi”
Thì ngài khen thưởng cho người thủy chung
Được kết duyên với cùng ba vợ
Nhưng nhà tôi nghèo khó lấy đâu
Chu cấp cho ba nữ lưu
Lo toan chồng chất, ưu sầu gia tăng.
Cho nên tôi cả gan nhận lãnh
Tiểu thư đầu ngài gán cho tôi"
Câu chuyện nhắn nhủ đôi lời
Về lòng chung thủy của người đàn ông.
Xin tha thứ cho chồng nói dối
Vì ép buộc không lối thoát ra.
Lý do hết sức thật thà,
Trăm năm tình nghĩa các bà hiểu cho!

THỨ SÁU, NGÀY 27 THÁNG 11 NĂM 2015

NHỮNG ĐÔI THIÊN NGA SUỐT ĐỜI BÊN NHAU

NHỮNG ĐÔI THIÊN NGA SUỐT ĐỜI BÊN NHAU
Bác sĩ Phùng Văn Hạnh





NHÌN ĐÔI THIÊN NGA CẢM TÁC


đôi thiên nga suốt đời bên nhau
duyên dáng, keo sơn, lông trắng phau
nước biếc, núi xanh, vòng bốn phía
cổ cong, mỏ đỏ, chụm hai đầu
an bình thế giới yêu đương ấy
xa cách nhân gian hạnh phúc đâu!
Một phút ngắm nhìn thanh thản dạ
xông pha quét sạch những thương đau.
Phùng Văn Hạnh

Kính họa

Lóng lánh mặt hồ, áp cạnh nhau
Thiên nga chụm sát ánh gương phau
Thì thầm quyến luyến từ muôn thuở
Thủ thỉ yêu thương đến bạc đầu
Tự tại thế nhân tìm khắp nẻo
An nhiên trần tục kiếm nơi đâu
Diệu huyền trăng nước đôi ta ngắm
Thách đố trần gian mặc khổ đau!
Dân Nam


Thiên Nga kính họa 

Đôi cánh chim trời vẫn quấn nhau 
Hồ xuân điểm bạc trắng phau phau 
Một vùng nước biếc đôi tình nhỏ 
Đôi mỏ say sưa nhạc khúc đầu 
Mặc kệ thời gian như gió cuốn 
Tình ta một thuở khó tìm đâu 
Thế nhân sao chẳng như ta hưởng ?
Chinh chiến luân hồi mãi khổ đau !!
Hồ Muối 

THỨ SÁU, NGÀY 13 THÁNG 11 NĂM 2015

ĐƯỜNG TÔI ĐI

ĐƯỜNG TÔI ĐI
Khánh Giao BS Pv Hạnh


Xưa đường tôi đi Gia Long, Nguyễn Huệ
Nắng đổ bốn mùa, cây cỏ xanh tươi.
Nay đường tôi đi có tên lạ hoắc,
chỉ một mùa lá biếc cỏ xanh.
Sáu tháng ròng cây khẳng khiu cành,
đường tuyết phủ lạnh lùng, nguời bước đi vội vã.
Vận mệnh tang thương lạc loài xứ lạ,
cứ bâng khuâng sao ta đến nơi nầy?
Tuổi xế chiếu, buồn vui lẫn lộn vơi đầy
Đêm mộng mị, không biết mình nơi đất khách,
Kỷ niệm vơi đầy, chập chờn khi tỉnh giấc,
Tay ôm đầu lơ thơ tóc, đời thật chóng qua,
Mới ngày nào tuổi trẻ ba hoa
làm được những gì vẫn chưa thúc thủ!
Sống có cần tận thu thành quả
hay chỉ cần chí thiết, hăng say?
Tri kỷ, tri âm cùng bạn vui vầy
ca ngợi cuộc sống bao la giàu có,
Từ giã tiệc tàn, một ngày nào đó,
bạn bè ơi có nhớ đến tôi,
nhớ một người chỉ đem đến niềm vui?

THỨ BA, NGÀY 10 THÁNG 11 NĂM 2015

HỮNG HỜ

HỮNG HỜ
Phan Lục


Thu về trải khắp phương trời,
Là vàng xào xạc vội rời nhành cây,
Trăng thu tỏa sáng đó đây,
Nắng thu êm dịu đong đầy lòng em,
Gió thu nhẹ lướt bên thềm,
Sao em hờ hững không thèm nhớ nhung
Những đêm thu vắng lạnh lùng,
Hai ta dìu bước đập cùng nhịp tim?
Bây giờ dẫu muốn đi tìm,
Đâu còn hơi hướng nỗi niềm thu xưa!

                                    

THỨ BẢY, NGÀY 31 THÁNG 10 NĂM 2015

THU BUỒN NHỚ QUÊ MẸ

THU BUỒN NHỚ QUÊ MẸ
Chánh Trực

Mùa thu đã đến khắp mọi nơi,
Ngồi buồn ngắm cảnh lá thu rơi,
Nhớ về quê mẹ, lòng da diết
Cám cảnh dân tình lắm đãi bôi!

Chiến tranh tuy dứt chẳng an dân,
Xã hội nhiễu nhương gấp bội phần,
Lừa gạt, tham ô thêm trộm cướp,
Đạo đức suy đồi cấp số nhân!

Nhớ xưa cách mạng cũng mùa thu,
Tưởng đâu “định phận tại thiên thư”
Nào ngờ phương Bắc “lai xâm phạm”
Độc lập đâu còn, mất tự do!

Đất nước đến hồi thậm chí nguy,
Ai kẻ yêu nước hãy nghĩ suy
Biển đảo, đất liền dần mất hết,
Tương lai nước Việt chẳng còn chi!

No comments:

Post a Comment