BỖNG DƯNG
Bỗng dưng lại....nhớ người dưng
Ly cà phê sáng...rưng rưng giọt buồn
Bỗng dưng...muốn giận, muốn hờn
Giận hờn chi...tuổi có còn đôi mươi...
Quốc Thái
*
Bỗng dưng nghĩ cũng lạ đời
Người dưng sao lại nói cười trong ta
Bỗng dưng nghĩ mãi không ra
Người dưng sao lại rằng ta với mình?...
Ngọc Cẩm
*
Tuổi ni lại thấy bỗng dưng
Nhìn gương là thấy như từng gặp nhau
Bình minh thấy bỗng dưng đau
Chắc đêm khó ngủ, chạnh sầu cố nhân
Bỗng dưng xa vắng, bần thần
Mắt nhìn mờ ảo, thấy gần hoá xa
Bỗng dưng, lại nhớ người ta
Bao năm rồi nhỉ, biết là còn không
Bỗng dưng, tim đập phập phồng
Phải chăng hơi thở còn nồng nhớ thương
Bỗng dưng dậy cả mùi hương
Gió theo làn gió, nẻo đường ai qua
Bỗng dưng mà tưởng là hoa
Tay vươn tìm mãi nhạt nhoà đường xưa
Bỗng dưng Trời đổ cơn mưa
Tình trôi vào cõi, mộng chưa hiện hình
Bỗng dưng, vẫn cứ là mình
Nhìn gương, à há ,chử tình còn đây
Thôi thì vui với Trời Mây
Nụ cười vẫn nở, tình nầy “bỗng dưng”!
Hàn Tuấn
*
Bỗng dưng em lại bỗng dưng
Nhớ người khác họ đã từng gởi thương
Bỗng dưng em muốn chung đường
Sớm hôm mỗi buổi như dường có nhau
Quốc Thái
*
Bỗng dưng nghĩ cũng lạ đời
Người dưng sao lại nói cười trong ta
Bỗng dưng nghĩ mãi không ra
Người dưng sao lại rằng ta với mình?...
Ngọc Cẩm
*
Bỗng dưng chẳng biết làm sao
Người không cùng họ ngày nào cũng mơ
Bỗng dưng ta lại hóa khờ
Người dưng mỗi buổi đứng chờ nhớ nhung
Quốc Thái
*
Bỗng dưng lại chợt nghĩ ra
Người dưng khác họ " mình- ta" làm gì.
Bỗng dưng lại thấy nhu mỳ
Người dưng khác họ tội gì nhớ nhung...
Ngọc Cẩm
*
Người dưng thôi hết mộng mơ
Lên giường nằm ngủ khỏi chờ người dưng
Người không chung mộng không từng
Nay đành gác lại người dưng .... xin chào
Quốc Thái
*
Bỗng dưng sao lại nhớ nhung
Hóa khờ - hóa dại nhớ mong một người
Thôi đừng mơ nửa người dưng
Không cùng chung lối người dưng đừng chờ.
Ngọc Cẩm
No comments:
Post a Comment