CHỌC NÀNG THƠ
Ông trời chọc giận nàng thơ
Sáng ra mây mù đã gởi
Dường như muốn mang mưa tới
Để cho em mãi ngẩn ngơ.
Trời cao cũng dại như nàng
Sáng buồn cứ thích lang thang
Bỗng dưng lệ rơi khóe mắt
Làm cho ướt cả xóm làng.
Mưa về khiến em hờn dỗi
Trời buồn nàng có vui đâu
Mưa đêm rồi lại đến sáng
Sáng mưa xong lại đến chiều.
Chắc nàng là "em gái mưa"
Giữa mùa đông về lạnh giá
Có phải em là tất cả
Là gió mà cũng là mưa?
No comments:
Post a Comment