"Sắc Màu Kỷ Niệm": Nhạc Cung Đàn, Thơ Vinh Hồ, Ca sĩ Tâm Thư trình bày
https://soundcloud.com/cung-dan/sac-mau-ky-niem
Sunday, September 25, 2016
Thursday, September 22, 2016
Chuyện của tôi.
Chuyện của tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên trong thời chiến tranh lửa khói, nên khi đến tuổi mười tám đôi mươi tôi đã là người xa thành phố theo đuổi chí tan bồng bảo vệ quê hương do đó tôi đã trở thành lính trận miền xa. Đời lính của tôi rày đây mai đó bềnh bồng như con ngựa hoang khắp các chiến trường ác liệt trên bốn vùng chiến thuật. Vào một buổi sáng mùa xuân, sau khi gởi đi lá thư để báo cho Mẹ già biết rằng Xuân nầy con không về từ chổ đóng quân tại một ngôi làng, tôi đã gặp em, người con gái miền quê trong độ tuổi đá buồn.
Đời lính bôn ba khắp bốn phương nay đóng quân nơi nầy, mai dừng chân chốn khác như những cụm mây lang thang, như con thuyền không bến, như cát bụi tình xa. Nhiều đêm trong giấc ngủ chập chờn, tôi bỗng bắt gặp đôi mắt người xưa, và cứ chạy theo đôi mắt ấy như một kẻ mộng du trong tiếng mưa đêm.
Đời lính đánh giặc triền miên, nên khi có được 24 giờ phép, tôi liền đến ngồi đợi ở buổi chiều phi trường để lòng mình nghe tiếng mưa đêm, để con tim thật thà thốt lên lời cầu nguyện: lạy trời cho con được bình yên. Dù chiến cuộc đang hồi ác liệt, nhưng anh vẫn cầu mong sẽ có ngày giã từ vũ khí để được trở về bên em như ngày về của kẻ bụi đời để cùng em tổ chức một đám cưới nhà binh dù là đám cưới nghèo, rồi chúng mình sẽ dựng xây một túp liều lý tưởng với duyên tình nồng thắm đượm duyên quê.
Là người yêu của lính nên em không bao giờ buồn và cũng tự nhủ thầm rằng đừng trách lính vô tình, vì lính đâu có tự chủ được bản thân. Tôi đã nhiều lần cho nàng bảy ngày chờ mong để nàng làm người yêu cô đơn ôm niềm đau của cát. Dù tôi đã nhận được những lá thư gởi người chiến tuyến sau bao lần ngóng đợi và hỏi lòng sao chưa thấy hồi âm nhưng tôi vẫn không thể nào viết thư thật dài cho nàng ngoài dăm dòng chữ hỏi thăm và nhắn nhủ thông cảm vì anh là "lính mà em."
Là người lính, nhưng tôi là người lính chung tình nên chưa bao giờ để quên con tim ở bất cứ nơi đâu dù đó là buổi sáng nơi Trưng Vương khung cửa mùa thu, hay buổi chiều trên phá Tam giang. Gặp người con gái nào tôi cũng như là gặp nhau làm ngơ. Đời lính luôn mang trong mình hạnh phúc lang thang nhưng đó là một thứ hạnh phúc thật sự chớ không phải là hạnh phúc nửa vời, một hạnh phúc dịu dàng trong những buổi chiều nắng hạ nơi tiền tuyến. Những buổi chiều thảnh thơi, tôi thường lang thang trên những con đường mòn nơi đóng quân và gọi là những con đường mang tên em như những con đường mà chúng tôi đã dạo bước trong một thành phố buồn hay ở một đêm buồn tỉnh lẻ nào đó trên quê hương. Em vẫn thường âu yếm với tôi rằng cho dù mùa đông của anh không có tuyết rơi thì em vẫn mang trong lòng một niềm thương nhớ, một chút vấn vương trong tim như để đồng hành cùng anh trong những chuyến bay đêm.
Tôi thường hành quân trong những chuyến tàu hoàng hôn bay cao và nhanh như cuốn theo chiều gió để lại thành phố sau lưng để đến một khu rừng xưa đã khép với tuyết trắng trải dài như suối tóc em với những vết chim bay trong những chủ nhật tươi hồng. Nếu chúng ta đừng quen nhau và nếu em không là người yêu của lính thì em đâu phải có cuộc tình bơ vơ vì anh luôn ở ngoài chiến tuyến. Thôi thì mỗi khi anh về phép, chúng ta hãy yêu như chưa yêu lần nào, hãy cứ vui như mọi ngày, hãy sống trọn cho nhau bởi vì đó không phải tại chúng mình, mà là tại thời cuộc, đúng không em?
Người lính chiến là tôi, đã yêu em, người con gái Việt nam da vàng, bằng một mối tình lính thuỷ chung, nhưng chiến cuộc làm ta đã yêu em lầm lỡ, vì anh đi chiến dịch xa nhà trong đêm với những đóm mắt hoả châu soi đường như những ánh đèn màu trong thành phố. Và cũng vì chiến tranh đã biến em thành phận gái thuyền quyên trong những tháng ngày chờ tôi nơi trận tuyến. Nhưng cũng nhờ những tình thư của lính và từ những bức tâm thư tôi gởi về từ chiến trường đã cho em những giây phút thần tiên trong vũ bước tình hồng ngất say men tình.
Thuở ấy có em, dù hành quân gian khổ, dù đánh giặc triền miên, tôi luôn nhớ về em trong áo lụa hà đông đã làm cho em đẹp như mơ, như bé yêu, và tôn lên vẻ đẹp thánh thiện nên trông em hiền như Ma-Sơ. Có lần em đến thăm anh một chiều mưa đã mang đến cho tôi trái tim còn trinh như món quà của niềm vui cô đơn trong một căn nhà ngoại ô xa vắng.
Làm sao tôi quên được Thiên đàn tình ái vào cái ngày ấy mình quen nhau trong cơn mưa hồng của một mùa thu quyến rũ. Em nhìn tôi âu yếm và bảo rằng: "Anh là tất cả, em sẽ một đời yêu anh, và vẫn mãi yêu anh." Tôi cũng nhìn nàng đắm đuối và nói rằng: Và tôi cũng yêu em. Nhớ làm sao những buổi hẹn hò cùng em ở rừng lá thấp, nơi đồi thông hai mộ, em đã hát cho tôi nghe Tình khúc chiều mưa trong một mưa chiều kỷ niệm rồi bỗng quên rằng bây giờ tháng mấy. Trong buổi chiều mưa ấy, tôi cứ mãi nguyện cầu xin thời gian ngừng trôi để hai đứa được bên nhau dù có lạnh trọn đêm mưa, để tình nồng trao anh mà không một chút suy tư, để quên cả lối về, để trao cho nhau những giọt cuối cùng trong tình yêu. Nhưng như giấc chim bao đã đưa vào lòng tôi một nỗi đau dịu dàng.
Chiến cuộc kết thúc, tôi trong đoàn quân bại trận như trăng tàn trên hè phố, lặn lội về chốn cũ để tìm em thì hỡi ôi, em đã trở thành người đàn bà của người khác và tôi đã trở thành kẻ đàn ông xa lạ. Ngày còn cầm súng, tôi cứ tưởng rằng mình đã tìm ra chìa khoá tình yêu, và đợi chờ một ngày dừng bước giang hồ để về quê gọi người yêu dấu. Nào ngờ lòng người đã thay đổi, em đã tặng tôi vết thương cuối cùng như một lần đi biệt kinh kỳ. Dẫu sao thì tôi cũng xin được cảm ơn em yêu dấu đã cho tôi những phút ngây thường trong đêm đến tận phút cuối. Người tình trăm năm ngày xưa giờ đã trở thành tình lỡ trăm năm. Cuộc tình tưởng bền lâu nầy bỗng chốc tan vỡ theo thời cuộc, nên tôi gọi nó là tình nghệ sĩ, hay bão tình, và vẫn ước mong rằng dù không còn là duyên nợ thì cũng xin còn gọi tên nhau mãi mãi. Em đã sang ngang, còn tôi lê những bước chân âm thầm như một linh hồn tượng đá đi đến một phương trời vô định. "Mộng ban đầu với những trăm nhớ ngàn thương, những lời thề ngàn năm vẫn đợi, ..." giờ như một chuyện phim buồn trong một mùa thu chết. Hình bóng ngày xưa giờ như tấm ảnh không hồn, chỉ còn lại nửa hồn thương đau của một duyên kiếp phủ phàng.
Trong cơn mưa phùng, tôi như bánh xe lãng tử lê bước chân chiều chủ nhật cùng với người bạn thân tên Buồn như trăng rụng xuống cầu. Tình cờ đi ngang qua nhà thờ tôi bỗng nhiên lẩm nhẩm lạy Chúa con là người ngoại đạo rồi gọi em như đoá hoa sầu, và cầu mong cho em mãi được theo dấu chân người.
Sau những thăng trầm trên đất Mẹ, những mất mát cho quê hương, tình yêu, tôi đã quyết định tìm đường vượt biên. Trong một đêm chôn dầu vượt biển, chúng tôi đã cùng nhau thề rằng "thà chết trên biển Đông" chớ không sống nhục. Trên con thuyền viễn xứ, tôi đã quyết định xoá tên người tình, và bỏ lại một Saigon niềm nhớ không tên. Từ nay xin giã biệt quê hương, giã biệt bạn bè, giã biệt người thân, giã biệt Saigon để trở thành một người di tản buồn nhưng vẫn ấp ủ giấc mơ hồi hương. Tôi đã khóc, khóc cho một thành phố mất tên, khóc cho chuyện một chiếc cầu đã gãy, và khóc cho những cuộc tình thoáng bay. Nơi quê người xứ lạ, tôi với trời bơ vơ vẫn hát cho người ở lại giữa hai khung trời cách biệt.
Thôi, dĩ vãng đã xa, mười năm tình cũ giờ như thú đau thương. Một kỷ vật cho em, một giấc ngủ cô đơn để giết đi người tình cũ như bóng người tình trong mộng bên những đồi hoa sim. Quê hương vẫn đang oằn oại, nghèo khó, vì thế biết bao giờ con tim sẽ vui trở lại như ngày xưa trong những buổi chiều dạo bước trên cánh đồng xanh. Rồi hai mươi năm tình cũ trôi qua tưởng rằng đã quên, nhưng sao tôi vẫn cứ nhớ hoài như mới ngày hôm qua.
QThai
Cảm tác từ Chuyện Chúng Mình của tác giả Nguyễn Hữu Huấn
Tôi sinh ra và lớn lên trong thời chiến tranh lửa khói, nên khi đến tuổi mười tám đôi mươi tôi đã là người xa thành phố theo đuổi chí tan bồng bảo vệ quê hương do đó tôi đã trở thành lính trận miền xa. Đời lính của tôi rày đây mai đó bềnh bồng như con ngựa hoang khắp các chiến trường ác liệt trên bốn vùng chiến thuật. Vào một buổi sáng mùa xuân, sau khi gởi đi lá thư để báo cho Mẹ già biết rằng Xuân nầy con không về từ chổ đóng quân tại một ngôi làng, tôi đã gặp em, người con gái miền quê trong độ tuổi đá buồn.
Đời lính bôn ba khắp bốn phương nay đóng quân nơi nầy, mai dừng chân chốn khác như những cụm mây lang thang, như con thuyền không bến, như cát bụi tình xa. Nhiều đêm trong giấc ngủ chập chờn, tôi bỗng bắt gặp đôi mắt người xưa, và cứ chạy theo đôi mắt ấy như một kẻ mộng du trong tiếng mưa đêm.
Đời lính đánh giặc triền miên, nên khi có được 24 giờ phép, tôi liền đến ngồi đợi ở buổi chiều phi trường để lòng mình nghe tiếng mưa đêm, để con tim thật thà thốt lên lời cầu nguyện: lạy trời cho con được bình yên. Dù chiến cuộc đang hồi ác liệt, nhưng anh vẫn cầu mong sẽ có ngày giã từ vũ khí để được trở về bên em như ngày về của kẻ bụi đời để cùng em tổ chức một đám cưới nhà binh dù là đám cưới nghèo, rồi chúng mình sẽ dựng xây một túp liều lý tưởng với duyên tình nồng thắm đượm duyên quê.
Là người yêu của lính nên em không bao giờ buồn và cũng tự nhủ thầm rằng đừng trách lính vô tình, vì lính đâu có tự chủ được bản thân. Tôi đã nhiều lần cho nàng bảy ngày chờ mong để nàng làm người yêu cô đơn ôm niềm đau của cát. Dù tôi đã nhận được những lá thư gởi người chiến tuyến sau bao lần ngóng đợi và hỏi lòng sao chưa thấy hồi âm nhưng tôi vẫn không thể nào viết thư thật dài cho nàng ngoài dăm dòng chữ hỏi thăm và nhắn nhủ thông cảm vì anh là "lính mà em."
Là người lính, nhưng tôi là người lính chung tình nên chưa bao giờ để quên con tim ở bất cứ nơi đâu dù đó là buổi sáng nơi Trưng Vương khung cửa mùa thu, hay buổi chiều trên phá Tam giang. Gặp người con gái nào tôi cũng như là gặp nhau làm ngơ. Đời lính luôn mang trong mình hạnh phúc lang thang nhưng đó là một thứ hạnh phúc thật sự chớ không phải là hạnh phúc nửa vời, một hạnh phúc dịu dàng trong những buổi chiều nắng hạ nơi tiền tuyến. Những buổi chiều thảnh thơi, tôi thường lang thang trên những con đường mòn nơi đóng quân và gọi là những con đường mang tên em như những con đường mà chúng tôi đã dạo bước trong một thành phố buồn hay ở một đêm buồn tỉnh lẻ nào đó trên quê hương. Em vẫn thường âu yếm với tôi rằng cho dù mùa đông của anh không có tuyết rơi thì em vẫn mang trong lòng một niềm thương nhớ, một chút vấn vương trong tim như để đồng hành cùng anh trong những chuyến bay đêm.
Tôi thường hành quân trong những chuyến tàu hoàng hôn bay cao và nhanh như cuốn theo chiều gió để lại thành phố sau lưng để đến một khu rừng xưa đã khép với tuyết trắng trải dài như suối tóc em với những vết chim bay trong những chủ nhật tươi hồng. Nếu chúng ta đừng quen nhau và nếu em không là người yêu của lính thì em đâu phải có cuộc tình bơ vơ vì anh luôn ở ngoài chiến tuyến. Thôi thì mỗi khi anh về phép, chúng ta hãy yêu như chưa yêu lần nào, hãy cứ vui như mọi ngày, hãy sống trọn cho nhau bởi vì đó không phải tại chúng mình, mà là tại thời cuộc, đúng không em?
Người lính chiến là tôi, đã yêu em, người con gái Việt nam da vàng, bằng một mối tình lính thuỷ chung, nhưng chiến cuộc làm ta đã yêu em lầm lỡ, vì anh đi chiến dịch xa nhà trong đêm với những đóm mắt hoả châu soi đường như những ánh đèn màu trong thành phố. Và cũng vì chiến tranh đã biến em thành phận gái thuyền quyên trong những tháng ngày chờ tôi nơi trận tuyến. Nhưng cũng nhờ những tình thư của lính và từ những bức tâm thư tôi gởi về từ chiến trường đã cho em những giây phút thần tiên trong vũ bước tình hồng ngất say men tình.
Thuở ấy có em, dù hành quân gian khổ, dù đánh giặc triền miên, tôi luôn nhớ về em trong áo lụa hà đông đã làm cho em đẹp như mơ, như bé yêu, và tôn lên vẻ đẹp thánh thiện nên trông em hiền như Ma-Sơ. Có lần em đến thăm anh một chiều mưa đã mang đến cho tôi trái tim còn trinh như món quà của niềm vui cô đơn trong một căn nhà ngoại ô xa vắng.
Làm sao tôi quên được Thiên đàn tình ái vào cái ngày ấy mình quen nhau trong cơn mưa hồng của một mùa thu quyến rũ. Em nhìn tôi âu yếm và bảo rằng: "Anh là tất cả, em sẽ một đời yêu anh, và vẫn mãi yêu anh." Tôi cũng nhìn nàng đắm đuối và nói rằng: Và tôi cũng yêu em. Nhớ làm sao những buổi hẹn hò cùng em ở rừng lá thấp, nơi đồi thông hai mộ, em đã hát cho tôi nghe Tình khúc chiều mưa trong một mưa chiều kỷ niệm rồi bỗng quên rằng bây giờ tháng mấy. Trong buổi chiều mưa ấy, tôi cứ mãi nguyện cầu xin thời gian ngừng trôi để hai đứa được bên nhau dù có lạnh trọn đêm mưa, để tình nồng trao anh mà không một chút suy tư, để quên cả lối về, để trao cho nhau những giọt cuối cùng trong tình yêu. Nhưng như giấc chim bao đã đưa vào lòng tôi một nỗi đau dịu dàng.
Chiến cuộc kết thúc, tôi trong đoàn quân bại trận như trăng tàn trên hè phố, lặn lội về chốn cũ để tìm em thì hỡi ôi, em đã trở thành người đàn bà của người khác và tôi đã trở thành kẻ đàn ông xa lạ. Ngày còn cầm súng, tôi cứ tưởng rằng mình đã tìm ra chìa khoá tình yêu, và đợi chờ một ngày dừng bước giang hồ để về quê gọi người yêu dấu. Nào ngờ lòng người đã thay đổi, em đã tặng tôi vết thương cuối cùng như một lần đi biệt kinh kỳ. Dẫu sao thì tôi cũng xin được cảm ơn em yêu dấu đã cho tôi những phút ngây thường trong đêm đến tận phút cuối. Người tình trăm năm ngày xưa giờ đã trở thành tình lỡ trăm năm. Cuộc tình tưởng bền lâu nầy bỗng chốc tan vỡ theo thời cuộc, nên tôi gọi nó là tình nghệ sĩ, hay bão tình, và vẫn ước mong rằng dù không còn là duyên nợ thì cũng xin còn gọi tên nhau mãi mãi. Em đã sang ngang, còn tôi lê những bước chân âm thầm như một linh hồn tượng đá đi đến một phương trời vô định. "Mộng ban đầu với những trăm nhớ ngàn thương, những lời thề ngàn năm vẫn đợi, ..." giờ như một chuyện phim buồn trong một mùa thu chết. Hình bóng ngày xưa giờ như tấm ảnh không hồn, chỉ còn lại nửa hồn thương đau của một duyên kiếp phủ phàng.
Trong cơn mưa phùng, tôi như bánh xe lãng tử lê bước chân chiều chủ nhật cùng với người bạn thân tên Buồn như trăng rụng xuống cầu. Tình cờ đi ngang qua nhà thờ tôi bỗng nhiên lẩm nhẩm lạy Chúa con là người ngoại đạo rồi gọi em như đoá hoa sầu, và cầu mong cho em mãi được theo dấu chân người.
Sau những thăng trầm trên đất Mẹ, những mất mát cho quê hương, tình yêu, tôi đã quyết định tìm đường vượt biên. Trong một đêm chôn dầu vượt biển, chúng tôi đã cùng nhau thề rằng "thà chết trên biển Đông" chớ không sống nhục. Trên con thuyền viễn xứ, tôi đã quyết định xoá tên người tình, và bỏ lại một Saigon niềm nhớ không tên. Từ nay xin giã biệt quê hương, giã biệt bạn bè, giã biệt người thân, giã biệt Saigon để trở thành một người di tản buồn nhưng vẫn ấp ủ giấc mơ hồi hương. Tôi đã khóc, khóc cho một thành phố mất tên, khóc cho chuyện một chiếc cầu đã gãy, và khóc cho những cuộc tình thoáng bay. Nơi quê người xứ lạ, tôi với trời bơ vơ vẫn hát cho người ở lại giữa hai khung trời cách biệt.
Thôi, dĩ vãng đã xa, mười năm tình cũ giờ như thú đau thương. Một kỷ vật cho em, một giấc ngủ cô đơn để giết đi người tình cũ như bóng người tình trong mộng bên những đồi hoa sim. Quê hương vẫn đang oằn oại, nghèo khó, vì thế biết bao giờ con tim sẽ vui trở lại như ngày xưa trong những buổi chiều dạo bước trên cánh đồng xanh. Rồi hai mươi năm tình cũ trôi qua tưởng rằng đã quên, nhưng sao tôi vẫn cứ nhớ hoài như mới ngày hôm qua.
QThai
Cảm tác từ Chuyện Chúng Mình của tác giả Nguyễn Hữu Huấn
Thursday, September 8, 2016
Đọc Thơ Bạn
******* NẾU MỘT NGÀY ******
Thơ : Hoa Bách Hợp
Ảnh : Sựu tầm
Thơ : Hoa Bách Hợp
Ảnh : Sựu tầm
Nếu một ngày ... ta thật sự mất nhau
Anh có nhớ những gì ta từng hứa
Có nhói đau tận trong từng hơi thở
Anh có buồn khi héo nửa buồng tim
Anh có nhớ những gì ta từng hứa
Có nhói đau tận trong từng hơi thở
Anh có buồn khi héo nửa buồng tim
Anh có sầu ... trong mỗi buổi bình minh
Có thẩn thơ về bóng hình xưa cũ
Những đêm khuya có bao giờ mất ngủ
Có mơ màng giấc mộng gọi tên em
Có thẩn thơ về bóng hình xưa cũ
Những đêm khuya có bao giờ mất ngủ
Có mơ màng giấc mộng gọi tên em
Nếu một ngày ... trên lối cũ thân quen
Chẳng có em đi về cùng chung bước
Anh có nhớ những gì từng quen thuộc
Phút nồng nàn hơi ấm đã từng trao
Chẳng có em đi về cùng chung bước
Anh có nhớ những gì từng quen thuộc
Phút nồng nàn hơi ấm đã từng trao
Nếu một ngày ... ta thật sự mất nhau
Em mong anh cũng đừng đau anh nhé
Bởi tình ta duyên số sao buồn tẻ
Nên ta đành đơn lẻ trái tim côi
Em mong anh cũng đừng đau anh nhé
Bởi tình ta duyên số sao buồn tẻ
Nên ta đành đơn lẻ trái tim côi
Nếu một ngày ... ta xa thật Anh ơi
Tình trong em vẫn là anh mãi mãi
Con tim em chẳng bao giờ ngừng lại
Vẫn yêu thương. ..
Dù tình ấy ...
Xa rồi ...!!!
Tình trong em vẫn là anh mãi mãi
Con tim em chẳng bao giờ ngừng lại
Vẫn yêu thương. ..
Dù tình ấy ...
Xa rồi ...!!!
Nam định : 02 / 06 / 2016
ĐI TÌM CHÚT NHỚ NGÀY XƯA
Giữa mênh mông tôi đi tìm chút nhớ
Hương nồng nàn, thủa ấy, của ngày xưa
Nghe dịu dàng làn tóc rối đung đưa
Theo cơn gió, cuốn đưa tà áo trắng.
Hương nồng nàn, thủa ấy, của ngày xưa
Nghe dịu dàng làn tóc rối đung đưa
Theo cơn gió, cuốn đưa tà áo trắng.
Kỷ niệm ơi, đã bao mùa mưa nắng
Có xóa nhòa những ký ức nơi ta
Vệt nắng chiều gợi nỗi nhớ bao la
Đang len sâu vào đây, từng nhịp thở.
Có xóa nhòa những ký ức nơi ta
Vệt nắng chiều gợi nỗi nhớ bao la
Đang len sâu vào đây, từng nhịp thở.
Nụ cười duyên thơm môi ai hé nở
Vẫn rạng ngời, sau năm tháng dần trôi
Lời ngọt ngào như đọng mãi trên môi
Không thể quên, sau bao mùa xa cách.
Vẫn rạng ngời, sau năm tháng dần trôi
Lời ngọt ngào như đọng mãi trên môi
Không thể quên, sau bao mùa xa cách.
Mênh mông ơi! xin hãy dừng thử thách
Mang tôi về, thủa ấy của ngày xưa
Sống trong tôi, sợi nắng cuối hong vừa
Đủ sống lại, những ngày vương tiếc nuối...
GMH!
Mang tôi về, thủa ấy của ngày xưa
Sống trong tôi, sợi nắng cuối hong vừa
Đủ sống lại, những ngày vương tiếc nuối...
GMH!
MÙA ĐÔNG ẤM ÁP
Anh nhớ em nhớ rất nhiều em ạ
Trời trở mùa gió lạnh thấm bờ vai
Anh nơi đây ôm khắc khoải ngày dài
Mong sớm về bên vòng tay đón đợi.
Trời trở mùa gió lạnh thấm bờ vai
Anh nơi đây ôm khắc khoải ngày dài
Mong sớm về bên vòng tay đón đợi.
Trời rất lạnh mặc ấm vào anh hỡi
Lời dịu dàng sưởi ấm cả con tim
Quên mùa đông quên vất vả đong tìm
Chỉ ngọt ngào cùng niềm vui hạnh phúc.
Lời dịu dàng sưởi ấm cả con tim
Quên mùa đông quên vất vả đong tìm
Chỉ ngọt ngào cùng niềm vui hạnh phúc.
Anh nhớ em con tim anh hối thúc
Nơi cuộc đời thêm lần nữa được yêu
Có em rồi anh đã hết cô liêu
Cảm ơn em đến bên đời anh nhé.
Nơi cuộc đời thêm lần nữa được yêu
Có em rồi anh đã hết cô liêu
Cảm ơn em đến bên đời anh nhé.
Trời rất lạnh mặc ấm vào anh nhé
Em bên đời ru giấc ngủ mộng xuân
Em lung linh nơi đôi mắt trong ngần
Một mùa đông anh không còn lạnh nữa.
GMH!
Em bên đời ru giấc ngủ mộng xuân
Em lung linh nơi đôi mắt trong ngần
Một mùa đông anh không còn lạnh nữa.
GMH!
ANH NHỚ!
Mấy hôm rồi mình đã chẳng gặp nhau
Nỗi cô đơn tìm theo vào giấc ngủ
Từng nhớ nhung, từng nỗi niềm ấp ủ
Anh nhớ em, nhớ nhiều lắm, em à.
Nỗi cô đơn tìm theo vào giấc ngủ
Từng nhớ nhung, từng nỗi niềm ấp ủ
Anh nhớ em, nhớ nhiều lắm, em à.
Nhớ nụ cười, giọng nói, dáng thướt tha
Nhớ bờ môi ấm nồng tình chan chứa
Lời dễ thương ngọt ngào từ hôm bữa
Nói yêu anh, duy nhất, một bóng hình.
Nhớ bờ môi ấm nồng tình chan chứa
Lời dễ thương ngọt ngào từ hôm bữa
Nói yêu anh, duy nhất, một bóng hình.
Nhớ rất nhiều, nơi ấy trước bình minh
Anh đón em khung trời đầy hoa mộng
Tóc tung bay cuốn theo bên trời lộng
Ôm vào lòng…, cả nỗi nhớ…, trào dâng.
Anh đón em khung trời đầy hoa mộng
Tóc tung bay cuốn theo bên trời lộng
Ôm vào lòng…, cả nỗi nhớ…, trào dâng.
Anh nhớ em, nỗi nhớ ấy tràn dâng
Muốn vỡ tan, vỡ òa trong lồng ngực
Về thôi em con tim anh rạo rực
Ngay lúc này…, anh chỉ muốn em thôi.
GMH!
Muốn vỡ tan, vỡ òa trong lồng ngực
Về thôi em con tim anh rạo rực
Ngay lúc này…, anh chỉ muốn em thôi.
GMH!
"Tình yêu mà nó có tuổi đâu em"!
TÌNH GIÀ
Tình già ai lỡ chán nà
Ngồi nhìn, ngồi liếc tiếc à, tiếc ơi
Giờ còn sức khỏe phải khơi
Dăm ba tuổi nữa..., à ơi..., à ời.
Ngồi nhìn, ngồi liếc tiếc à, tiếc ơi
Giờ còn sức khỏe phải khơi
Dăm ba tuổi nữa..., à ơi..., à ời.
Dù bao năm nữa vấn lời
Anh xin vẫn đợi tình ơi, tình à
Anh luôn vốn dĩ thật thà
Dù bao năm nữa vẫn là ngàn hoa.
Anh xin vẫn đợi tình ơi, tình à
Anh luôn vốn dĩ thật thà
Dù bao năm nữa vẫn là ngàn hoa.
Bao lâu để gọi là già
Tình yêu không tuổi vẫn ngà ngọc xem
Thôi thì chịu khó nghe em
Bao lâu cũng mặc nghe em, ơi à.
Tình yêu không tuổi vẫn ngà ngọc xem
Thôi thì chịu khó nghe em
Bao lâu cũng mặc nghe em, ơi à.
Bữa hôm anh nói rồi mà
Bao lâu cũng được miễn là cùng em
Cho dù năm tháng hom hem
Anh đây vẫn đợi vẫn xem người tình.
Bao lâu cũng được miễn là cùng em
Cho dù năm tháng hom hem
Anh đây vẫn đợi vẫn xem người tình.
Chỉ xin em chẳng vô tình
Bao năm cũng mặc bóng hình là em
Tuy già nhưng vẫn luôn đem
Trái tim, nhịp đập đường quen vẫn chờ.
Bao năm cũng mặc bóng hình là em
Tuy già nhưng vẫn luôn đem
Trái tim, nhịp đập đường quen vẫn chờ.
Vẫn chờ một bóng hồng mơ
Kệ cho tóc bạc, da chơ đồi mồi
Dù cho xa cách một đời
Thì anh vẫn đợi…, em à…, em ơi.
GMH!
Kệ cho tóc bạc, da chơ đồi mồi
Dù cho xa cách một đời
Thì anh vẫn đợi…, em à…, em ơi.
GMH!
ĐỪNG GIẬN NỮA NGHE EM
Cũng đủ rồi, giận thế đủ chưa em
Đừng để cho mỗi ngày vơi đi mất
Những phút giây ta đã từng ngây ngất
Đang xa dần héo hắt một con tim.
Đừng để cho mỗi ngày vơi đi mất
Những phút giây ta đã từng ngây ngất
Đang xa dần héo hắt một con tim.
Sao chúng mình im lặng đếm lặng thinh
Để mỗi ngày bóng hình thêm nhòa nhạt
Hương xuân phai sắc tình quên dào dạt
Xa vắng dần khúc nhạc ấm yêu thương.
Để mỗi ngày bóng hình thêm nhòa nhạt
Hương xuân phai sắc tình quên dào dạt
Xa vắng dần khúc nhạc ấm yêu thương.
Tìm lại thôi đôi mắt biếc môi hường
Ngày xưa ơi đừng chìm vào quên lãng
Thời gian trôi chỉ còn là dĩ vãng
Khi vẫn còn nỗi nhớ tặng trao nhau.
Ngày xưa ơi đừng chìm vào quên lãng
Thời gian trôi chỉ còn là dĩ vãng
Khi vẫn còn nỗi nhớ tặng trao nhau.
Có nhau rồi, xin chớ để tim đau
Người yêu ơi đừng giận hờn nữa nhé
Thiếu vắng em ấy là điều không thể
Sống cho mình và sống cả cho nhau.
GMH!
Người yêu ơi đừng giận hờn nữa nhé
Thiếu vắng em ấy là điều không thể
Sống cho mình và sống cả cho nhau.
GMH!
BÀI THƠ KHÔNG ĐỀ
Cuộc sống mà có gì vẹn được đâu
Sâu bên trong nỗi lòng ai cũng có
Tạm quên đi hãy thả hồn đây đó
Được phiêu bồng tự tại để an nhiên.
Sâu bên trong nỗi lòng ai cũng có
Tạm quên đi hãy thả hồn đây đó
Được phiêu bồng tự tại để an nhiên.
Bạc tiền ư, đấy mới chính là tiên
Như ước ao của bao người muốn có
Và đương nhiên sẽ phải làm việc đó
Cho gia đình một cuộc sống ấm no.
Như ước ao của bao người muốn có
Và đương nhiên sẽ phải làm việc đó
Cho gia đình một cuộc sống ấm no.
Với gia đình chính là một thước đo
Biết cân bằng thời gian cho tổ ấm
Thương chị em, lũ lam nay đã thấm
Cảm thật nhiều những phụ nữ đảm đang.
Biết cân bằng thời gian cho tổ ấm
Thương chị em, lũ lam nay đã thấm
Cảm thật nhiều những phụ nữ đảm đang.
Cơn gió mà nên thích thú lang thang
Ở mọi nơi, mọi miền khi gió thích
Thả tâm hồn sợ cô đơn tĩnh mịch
Giữa biển người gió vui nghịch chút thôi.
Ở mọi nơi, mọi miền khi gió thích
Thả tâm hồn sợ cô đơn tĩnh mịch
Giữa biển người gió vui nghịch chút thôi.
Cuộc sống này còn vương vất bạn ơi
Trong chúng ta chắc rằng đều như vậy
Chí vươn lên quyết tâm luôn trỗi dậy
Mong một ngày hiển đạt, sống trọn vui.
Trong chúng ta chắc rằng đều như vậy
Chí vươn lên quyết tâm luôn trỗi dậy
Mong một ngày hiển đạt, sống trọn vui.
Cuộc sống này may mắn đã khiến sui
Cho những ai có tâm hồn lãng đãng
Tìm niềm vui biết rằng còn lãng mạn
Lãng mạn cho người, lãng mạn cho tôi.
Cho những ai có tâm hồn lãng đãng
Tìm niềm vui biết rằng còn lãng mạn
Lãng mạn cho người, lãng mạn cho tôi.
Mỗi chúng ta suy nghĩ chẳng vẹn đôi
Nhưng hãy xem một niềm vui đồng cảm
Cũng xem như có chút gì gia giảm
Tô thắm đời để mãi Đẹp..., mãi Yêu.
GMH!
Nhưng hãy xem một niềm vui đồng cảm
Cũng xem như có chút gì gia giảm
Tô thắm đời để mãi Đẹp..., mãi Yêu.
GMH!
Friday, September 2, 2016
Tình Mẹ
Tình Mẹ
Cha Mẹ đều thương con cái của mình như nhau, nhưng người cha thường ít khi bộc lộ ra ngoài, còn người mẹ thì luôn ôm ấp, vỗ về, lo lắng từng miếng ăn, giấc ngũ. Chính vì vậy mà thi ca thường ca ngợi người mẹ nhiều hơn người cha. Và con cái cũng vậy, luôn gần gũi với mẹ hơn là cha.
Theo phong tục tập quán của người Việt nói riêng, và người Á đông nói chung, thì người cha, dù thương con cũng không kém người mẹ, nhưng vì quan niệm rằng, người đàn ông là phải ra ngoài làm việc lớn, còn người đàn bà thì ở nhà cơm nước, dạy dỗ con cái. Cho nên những đứa con thường không có cảm giác gần gũi với cha hơn là mẹ.
Mẹ. Lòng mẹ, tình mẹ bao la như biển Thái Bình. Mẹ, mang nặng, đẻ đau, lo lắng cho con từ lúc lọt lòng với những ngụm sữa, miếng ăn, giấc ngũ. Rồi thời gian qua đi, đứa con lớn lên, mẹ cũng lại lo cho con miếng ăn, giấc ngũ, áo quần, chuyện học hành, chuyện bạn bè, và dạy dỗ con điều hay, lẻ phải để cho con trở thành người hữu dụng, có ích cho đời, xã hội, và gia đình. Nhưng những đứa con đâu hiểu được hết nỗi lòng của mẹ. Đôi khi lại trách mẹ sao quá bận tâm hay can thiệp vào đời sống của mình. Khi con ngỗ nghịch không nghe lời thì mẹ lại bị cha mắng rằng "con hư tại mẹ", hay "không biết dạy con", v.v... Nhưng cho dù những đứa con có quậy phá bao nhiêu thì mẹ vẫn thương, cha vẫn yêu, và con thì lại gần mẹ hơn cha. Đây dường như cũng là điều bất công cho những người cha???
Nhớ lại thời thơ ấu, dù nghèo khó, dù buôn bán tảo tần để kiếm tiền nuôi tôi ăn học, nuôi Ba ở tù CS, nhưng Mẹ tôi vẫn dành cho tôi những thứ tốt nhất, tạo điều kiện cho tôi được sung sướng, và tôi chỉ biết ăn, học, và chơi. Những khi buôn chuyến xa nhà, Mẹ thường rất lo cho tôi về ăn uống, ngũ, học hành, và mọi thứ khác trên đời, dù những lúc như vậy, tôi thường được Ngoại và các Dì chăm sóc, nhưng Mẹ vẫn không an tâm. Vì sao? Vì đó là tình Mẹ...
Hôm đến nhà Chú Vinh Hồ chơi, tôi đã chứng kiến được sự quan tâm, lo lắng của Cô cho cậu con trai của mình. Hôm đó là ngày con trai của Cô Chú trở về nơi nội trú để đi học. Vì đi học xa nhà, nên Cô đã chuẩn bị đồ ăn thức uống đầy đủ cho con trong những ngày xa nhà. Nhìn vào cóp xe với lỉnh khỉnh đủ thứ đồ ở trong đã nói lên sự lo lắng của người làm mẹ cho đứa con sắp đi xa. Và trước khi đi, Cô còn gọi lại và tự tay vác thêm một bao gạo thẩy vào trong xe. Bao nhiêu đó là bấy nhiêu tình thương của mẹ dành cho con. Nhìn cảnh nầy, tôi lại nhớ đến khoảng thời gian tôi đi làm việc xa nhà. Mỗi tuần tôi về nhà hai ngày nghĩ là Mẹ tôi lại lui cui nấu nướng đủ thứ món cho tôi ăn, rồi mang theo ăn trong tuần. Những khi trời nóng, trời lạnh, Mẹ cũng không quản ngại lạnh hay nóng, vẫn ra sau nhà lưới làm những món ăn ngon chờ tôi về, hay làm các loại bánh cho tôi ăn trong những ngày tôi ở nhà.
Mẹ là vậy đó. Không chỉ Mẹ của tôi, mà hầu hết các bà mẹ nào cũng vậy. Đó là tình thương của mẹ cho con, một tình thương vô bờ bến. Những người con khi sống xa nhà, chắc hẳn đã nghiệm ra được rằng "không có sống với ai sung sướng bằng sống với cha mẹ." Đó là sự thật, đó là điều hiển nhiên.
QThai
QThai
Bài Thơ Cho Mẹ
Ngọt ngào dòng sữa thơm ngon
Mẹ tôi đã vắt nuôi con bao ngày
Đến khi con mạnh chân tay
Thì sức Mẹ yếu hao gầy vóc mai
Mẹ tôi đã vắt nuôi con bao ngày
Đến khi con mạnh chân tay
Thì sức Mẹ yếu hao gầy vóc mai
À...ơi...tiếng Mẹ khoan thai
Ru cho con ngủ đêm dài thật sâu
Mẹ già đêm thức canh thâu
Khâu con tấm áo muôn màu tươi xinh
Ru cho con ngủ đêm dài thật sâu
Mẹ già đêm thức canh thâu
Khâu con tấm áo muôn màu tươi xinh
Ngày mai bước vững yên bình
Đời con sáng lạng một mình Mẹ chăm
Con tươi trẻ, Mẹ quầng thâm
Vai oằn gánh nặng bao năm Mẹ gồng
Đời con sáng lạng một mình Mẹ chăm
Con tươi trẻ, Mẹ quầng thâm
Vai oằn gánh nặng bao năm Mẹ gồng
Giờ con khôn lớn má hồng
Mẹ vẫn còn phải nặng lòng lo âu
Ơi ...à...tiếng Mẹ ru câu
Mong con hạnh phúc ngày sau êm đềm
Mẹ vẫn còn phải nặng lòng lo âu
Ơi ...à...tiếng Mẹ ru câu
Mong con hạnh phúc ngày sau êm đềm
À ơi...tiếng mẹ ru đêm
Cho con say giấc ngọt mềm lời ru
Tình mẹ êm dịu trời thu
Con ơi....ngoan ngủ....hời ru....ru hời....
Cho con say giấc ngọt mềm lời ru
Tình mẹ êm dịu trời thu
Con ơi....ngoan ngủ....hời ru....ru hời....
Sương Anh-2007
Thursday, September 1, 2016
Văn Bút Việt Nam-Thơ văn và hình ảnh
TẶNG ÔNGCHỦ TỊCH TRẺ NHẤT HÙNGVăn giỏi thơ hay chịu phục chàngThừa tài nhìn dọc biến ra ngangTrạng Quỳnh sống lại đành nhường bước,Bảo Trúc đi qua phải nhượng đàng .Tớ khoái minh quân chờ chiến thắng ,Bạn theo thánh chúa đón vinh quang !Chỉ nghe tiểu tiện :hay chân tướng *Lưỡng Quốc Trạng Nguyên phủ phục: hàng *Lạc Thủy Đỗ Quý Bái(*) Chỉ cần nghe tiếng nước tiểu chảy lớn màđoán ra số mạng may rủi của giai nhân .(*) Lưỡng Quốc Trạng Nguyên Mạc đĩnh Chitướng tá xấu hơn Khỉ mà có tài là vì khi đi đại tiệnLại có thầy tìm ra quý tướng : phân ngài hình vuôngChịu Thầy rồiHÀO KHÍ !Phó nhòm Ngọc Hạnh(*)vẫn gờm chàng ?!Lý Bạch thi vương củng đứng ngang ?!Bá Quát "tài gom" phần : "hạ giới" ?!Nhất Hùng giỏi tóm cã : thiên đàng ?!Ngon lành bản ngã "ngời" : hào khí ?!Bảnh tõn tư duy "chói" : ánh quang ?!"Mạt lộ" : tài trai luôn "phấn đấu" ?!Cùng đường bút thép chẳng đầu hàng ?!Tím(*)Nguyễn ngọc Hạnh (nhiếp ảnh gia quân đội nỗi tiếng)Link Picnic Hè 2016 Hội Cao Niên Việt Mỹ-MarylandTẢN MẠN TÙY HỨNG - Nhất HùngThời chúng tôi, nam nhi, ai mà không thuộc nằm lòng bài “Chí Làm Trai” của Nguyễn Công Trứ, mà thích nhất là hai câu cuối “…Nợ tang bồng trang trắng vỗ tay reo - Thảnh thơi thơ túi rượu bầu”. Đời có gì đẹp bằng những ước vọng “làm trai” đã hoàn thành để rồi ngao du sơn thủy với “bình rượu túi thơ”…Vậy mà trong bài này tôi lại không bàn về “Chí Làm Trai” mà bàn tản mạn chung quanh cái “túi thơ”. Có một lần tình cờ, tôi đọc được một bài giải thích đầy đủ chi tiết cái tích “bình rượu túi thơ”, có nói cả tên “nhân vật” tạo ra cái điển tích này. Bây giờ viết bài, cố gắng tra cứu mãi vẫn không tìm ra bài giải thích khá đầy đủ ấy nữa, chỉ nhớ như thế này, một Công tử phong lưu, ngày ngày đi ngao du khắp chốn, một bên đeo bình rượu, một bên đeo “cái túi”, đi đến đâu, “tức cảnh sinh tình” liền hạ bút viết vài câu thơ, rồi xếp lại bỏ vào trong túi, khi về đến nhà, lúc thư thả, lấy ra, rồi từ nhưng câu thơ vụn vặt vu vơ đó, có khi Công tử lại sáng tác thành những bài thơ trác tuyệt. Từ đó mới có tích “túi thơ”. Tôi đã học theo cái tích này từ vài năm nay, khi có một ý tưởng nào chợt đến tôi cố gắng chuyển hóa nó thành một vài câu thơ rồi lưu lại trong Computer, khi rảnh rỗi , xem lại, bổ túc thêm để thành một bài Thơ Đường luật. Có nhiều bài thơ được tôi sáng tác dưới hình thức này.Bây giờ lại tản mạn một tí về cái nguyên do tôi làm thơ. Số là thế này, Vợ tôi có tính khá lạ, nếu tình cờ đối diện với ai và được giới thiệu là Bác sĩ, Luật sư, Tiến sĩ…nói chung là có học vị cao, nàng chào hỏi rất bình thường nhưng cứ nghe giới thiệu ai là Nhà Thơ là mắt nàng long lanh đầy ngưỡng mộ, nhiều lần như thế tôi sinh ghen, ghen mà để bụng mãi sinh tức, sinh tức nên tôi nghĩ là tôi sẽ làm thơ cho vợ tôi biết tài. Nói là làm, sau mấy ngày tôi hoàn thành một bài thơ mà chính tôi cũng không biết nó thuộc thể loại nào rồi rụt rè đưa cho Vợ đọc. Trời ơi, đọc xong hai mắt nàng mở to và long lanh trông thấy, nàng để đầu giường, nhẩm đọc cả đêm, đến sáng thì thuộc làu, còn nguồn động viên nào cho người mới làm thơ như thế. Rồi tôi làm thơ, rồi nàng học thơ, từ “mắt long lanh” chuyển qua “thần tượng” hóa. Đôi khi quá đáng, chẳng hạn như đọc một bài thơ của người khác thấy có vài chữ giống như bài thơ của chồng là cứ cả quyết: “họ ăn cắp chữ của anh…” Rồi tôi cũng chẳng hiểu thơ nó chất chứa trong bụng tôi từ hồi nào mà trong hơn ba năm tôi sổ ra cả sáu bảy trăm bài Thơ Đường Luật, dần dần nàng không còn học thơ tôi và cũng không đọc thơ tôi nữa, mỗi lần đưa thơ thì nàng lại nói “ em đang đọc bài văn này hay lắm” thì ra bây giờ nàng đổi ra mê “văn”. Thế là bây giờ tôi lại bắt đầu tập viết văn cho nàng phải phục tôi mới được, hy vọng là mọi chuyện sẽ tốt đẹp như lúc bắt đầu mần thơĐấy, tôi đang bắt đầu viết văn là vì như thế đấy. Nhưng viết cái gì bây giờ. Có sự khác nhau rất lớn, gần như trái ngược nhau giữa Nhà Thơ và Nhà Văn. Nhà thơ phải biết cách nhốt một con voi vào trong một cái rọ heo, nhốt thế nào cho trọn vẹn là tùy thuộc vào tài nghệ của mỗi người. Còn nhà Văn, truyện bằng cái móng tay thì phải xé cho to bằng con voi. Nói cho có vẻ “bác học”: “Thơ là cô đọng, Văn là diễn dịch”. Nhưng bây giờ viết cái gì đây? Tôi chợt nhớ có một thời gian dài tôi rất thích mục “Thư gởi bạn ta” của Bùi Bảo Trúc. Tại sao mình không bắt chước theo hình thức ấy, cứ viết những gì đang xảy ra chung quanh ta, đâu cần viết dài, miệt mài tưởng tượng và hư cấu làm gì. Như vậy tôi sẽ chọn hình thức “tản mạn tùy hứng”. Quyết như thế tôi lại nghĩ đến cái tích “túi thơ” và tiếc làm sao. Trong cuộc sống đầy thăng trầm, tôi gặp không biết bao nhiêu chuyện đáng kể lại, tôi cứ tự nhủ, mình sẽ viết ra, rồi vì “cơm áo gạo tiền” mà cứ lần lửa, nay có muốn viết thì lại quên hết. Giá mà lúc đó mình biết cái tích “túi thơ”, gặp chuyện gì cũng ghi thành “note” vào trong một cuốn sổ, thì hôm nay đã có biết bao chuyện để kể rồi.Bây giờ tôi tản mạn vài chuyện còn nhớ thử xem.Chuyện về từ ngữ. Cách đây nhiều năm, ở Eden còn tiệm Phở Xe Lửa, tôi rất thích ăn phở ở đây vì nước phở trong và thịt rất thơm, lần nào đến cũng thấy có một bàn toàn những ông nhà văn nhà thơ nhà báo đấu láo với nhau hăng lắm, lúc ấy lòng rất thèm được nhập hội với họ. Đọc báo thấy mấy Ông này không gọi là Phở Xe Lửa mà gọi là Phở Toàn Bò. Một hôm, vào tiệm Phở, tôi mới xực nhớ là mình đang bị phong, tránh ăn thịt bò, an tọa một lúc, Ông chủ đến trịnh trọng hỏi : “Ông dùng chi ạ ?” nhớ bịnh của mình, tôi hỏi: “Ở đây có phở gà không?” ông trả lời “thế ông không đọc menu à?” tôi liếc nhìn menu thấy mục Phở Gà to tổ bố, liền chữa thẹn “ tại tôi nghe mấy ông nhà báo nói tiệm này là tiệm phở Toàn Bò” Ông chủ ngúyt tôi một cái rồi quay lưng đi. Đến bây giờ tôi mới hiểu mấy ông nhà báo quái ác, tên Ông chủ là Toàn rồi đặt tên là “Toàn Bò” làm tôi cứ hiểu lầm là tiệm phở này chỉ bán toàn phở bò mà thôi, nên mới sinh ra cớ sự. Sau này tôi kể chuyện hiểu lầm này cho nhiều người nghe, rồi tôi thu thập thêm nhiều chuyện kỳ khôi về ông Toàn Bò này, chẳng hạn, chú em tôi vào kêu phở, vẫn Ông Toàn Bò trịnh trọng hỏi “Ông uống chi ạ”, chú em tôi thưa: “cho xin một ly đá chanh” Ông Toàn Bò quay lưng đi nhưng miệng lẩm nhẩm mà chú em tôi vẫn nghe rõ mồn một: “mẹ, ăn phở mà uống đá chanh…” chuyện Ông Toàn Bò còn nhiều nhưng thôi không dám kể nữa…Lại một chuyện từ ngữ khác. Tôi đến lễ ở Chùa Hoa Nghiêm do Bác sĩ Trần Đoàn lập, Bác sĩ có biết tôi nên có truyện trò, câu đầu tiên Bác sĩ hỏi tôi là “Anh thấy Chùa Ni thế nào?” tôi ngạc nhiên quá, Chùa này là Chùa Tăng chứ đâu phải Chùa Ni mà sao Bác sĩ lại hỏi tôi kỳ vậy, tôi cứ ngẩn người, chưa biết trả lời ra sao, chợt tôi nhớ, Bác sĩ người Huế, hỏi “Chùa Ni…” nghĩa là “Chùa này…” nên tôi vội trả lời: “Dạ, đẹp lắm ạ”, may quá chắc Bác sĩ nghĩ là tôi cần phải quan sát và suy nghĩ nên chần chừ mới trả lời câu hỏi của Bác sĩ. Từ với ngữ tiếng Việt còn nhiều chuyện “cười ra nước mắt” lắm, để khi khác tôi kể tiếp. Bây giờ qua vụ “ Tướng Mệnh Con Người”. Năm 75, khi được “lưu dụng” và bị đày về Tỉnh lẻ, ở đó mới thấm thía bản nhạc “Thành Phố Buồn” của Lam Phương, lúc ấy chưa “may mà có em” chỉ có may mà thằng bạn mang theo một cuốn MA Y THẦN TƯỚNG, để giết thời gian tôi đọc cho đỡ buồn, đọc hết vẫn còn dư ngày tháng, thế là từ đó tôi cứ đọc đi đọc lại đến thuộc lòng. Nhờ vậy mà bây giờ tôi có một chút nghề xem nhân dáng và nhìn ”tướng mặt”. Tôi quan sát sự thành- bại của nhiều người, rồi lý giải sự thành bại qua nhân tướng của họ. Qua Mỹ ở vùng Hoa Thịnh Đốn, tôi gặp hai người có hai hoàn cảnh, tôi cố gắng lý giải về nhân tướng vào cuộc đời của họ, nhưng phải thật lâu tôi mới tường tận căn nguyên. Một người là đàn ông, nhân dáng không đặc biệt, không đủ “ngũ đoản” càng không phải “thất trường” mà vừa thành công, thành danh, cả thế giới biết tiếng. Cụ thể như thế này, học thì đi hết đường học, nghĩa là Tiến sĩ, làm ăn thành đạt, giàu lắm, vợ đẹp, tướng không oai mà lại làm xếp bao nhiêu Hội đoàn Quân đội, rồi làm chương trình cho rất nhiều đài trong vùng HTĐ nên tiếng nói vang xa khắp năm châu bốn bể như thế chẳng phải là cả thế giới biết tiếng hay sao? Tôi vận dụng hết hiểu biết của mình để tìm xem ông này có gì quý tướng kể cả ẩn tướng. Mãi sau tôi mới khám phá ra cái tên của Ông, khi qua Mỹ, nó viết lại như thế này: “Mr Ta Hai Cu”, đúng rồi, đây chính là ẩn tướng của ông ta, khi tình cờ gặp ông ấy tôi hỏi về cái ẩn tướng này với ông. Ông ta nhìn nhận và nói: “ thật ra không phải là hai mà chính xác là ba” hèn chi Ông ta phát quá. Một người khác là Phụ nữ, mặt hoa da phấn, tướng “thái thái phu nhân”, miệng cười tươi như hoa hàm tiếu, đẹp hàng nhất nhì vùng thủ đô, tuổi đã cao mà vẫn còn đẹp như thế chắc lúc “con gái” phải đẹp kinh hồn. Là phu nhân của một Sĩ quan mà triển vọng lên Tướng cầm chắc trong tay, thế rồi trời long đất lở, phải trải nhiều bể dâu cay đắng. Tôi tìm hiểu mãi mà không thấy lộ cái “tướng” xấu nào cả. Tình cờ một hôm ăn tiệc trong nhà người bạn, tôi đến Rest Room để vệ sinh, nhưng đang có người bên trong, tôi lùi ra sofa ngồi đợi. Điều đáng chú ý là tiếng “tiểu tiện” nghe lớn quá. Một lát sau người mở cửa đi ra chính là người phụ nữ này. Tôi giật mình vì tôi vừa khám phá ra cái “xấu tướng” của người phụ nữ có bề ngoài tuyệt mỹ này. Tiếng “tiểu tiện” của Bà to hơn bình thường, đây chính là cái “phá tướng” khiến đời bà có nhiều truân chuyên. Trong Ma Y thần Tướng có nói, người đàn bà khi tiểu tiện, âm thanh phải nghe êm như suối chảy mới là quý tướng, nên muốn xem tướng phụ nữ cho tường tận, ta cũng cần phải lắng nghe tiếng nước tiểu của nàng, tiếng càng lớn càng phá tướng. Đấy, Ma Y Thần Tướng luôn luôn lý giải được mọi số phần của mỗi người, cái khó là phải tìm ra những ẩn tướng hay phá tướng thì mới chính xác được.Còn nhiều chuyện tản mạn khác, lẽ ra tôi tiếp tục kể hầu tiếp quý bạn nhưng như Quý bạn biết, tôi là Nhà Thơ, gõ máy thì ít mà nghĩ thì nhiều nay đổi qua tập viết văn, phải gõ nhiều, mỏi tay quá. Vả lại tôi tạm dừng ở đây để đưa Vợ xem, nếu nàng tròn mắt kinh ngạc, tôi sẽ viết tiếp, còn không thì tôi đành chia tay với nghiệp viết văn thôi.Nhất Hùng (Hoa Thịnh Đốn 21/9/2016)Sep 19, 2016 Hình Ảnh Sinh Hoạt trong vùng Hoa Thịnh Đốn + Thơ Văn ...Truyện ngắn
“TRẺ” của Nhất Hùng
Sáng nay ngồi nhấm nháp ly cà phê, ngắm hoa sau vườn. Vợ tôi bỗng hỏi:”Ông vui gì mà tủm tỉm cười một mình thế?”. Tôi từ tốn kể với vợ
Năm 75 anh “được” lưu dụng, nhưng bị đày về Tỉnh lẻ, đã thế lại còn phải xuống vùng sâu vùng xa nữa. Đến đấy thì hầu hết quý đàn anh không vướng mắc cái này thì cái khác, người có “chuyên” thì không “hồng”, kẻ có “hồng” lại không “chuyên”, đào đâu ra kẻ “vừa hồng vừa chuyên” lúc ấy. Anh là giải pháp tốt nhất vì lý lịch hơi sạch (lẽ dĩ nhiên là khai gian) nên chúng cho làm Hiệu Trưởng, lúc bấy giờ gọi là Ban Điều Hành, thời gian ấy đi họp ở đâu người ta cũng bảo là “Hiệu Trưởng trẻ”. Vài năm sau, chúng “phát hiện” khai gian lý lịch, anh chuồn về Sài gòn trước khi chúng “xử lý”. Sau nhiều năm vất vả, run rủi thế nào mà mở được cái “Trại Mộc” nhờ trời thương nên làm ăn khấm khá, Trại Mộc thành Xưởng Mộc rồi thành Xưởng Trang Trí Nội Thất. Lúc đi thầu hay đi nhận việc ai cũng bảo là “Ông Chủ Trẻ“. Khi qua Mỹ, làm thơ rồi tham gia vào Hội Nhà Văn, bên này gọi là Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại, nhà văn nhà thơ nào gặp cũng bảo là “Nhà Thơ Trẻ”. Một thời gian sau, sinh hoạt với một tổ chức chống Cộng, trong nội bộ cũng gọi là “Thành Phần Trẻ”. Hôm vừa rồi, đắc cử Đồng Chủ Tịch Cộng Đồng, lúc đi qua bà con đồng hương, nghe có tiếng xì xầm: “Ông Chủ Tịch Cộng Đồng trẻ quá”, có bà còn bắt tay: “chúc mừng Ông Chủ Tịch Trẻ”. Đấy em thấy không, đời anh gắn liền với chữ “Trẻ”, hỏi làm sao không sướng và cười thầm cho được. Nghe đến đấy, Vợ tôi liền nói:
“ Ừ thì ông có nhiều cái Trẻ thật, nhưng cái cần Trẻ, ông lại không Trẻ cho tôi nhờ…”
Nhất Hùng
MẤY NỐT PHÙ HOA
(gửi người hôm qua)
Nhạc sầu từng nốt phù hoa
Em từ cõi mộng hay là cung mê
Đợi em qua ngẩn ngơ về
Từ vương vấn thuở thơ đề áo bay
Hay từ nấn ná trời tây
Đem ngôn ngữ đến trao ngày hồn nhiên
Hay từ bốn cõi dịu hiền
Mấy dòng thơ vẫn ưu phiền tuổi son
Hoặc từ mấy cõi vuông tròn
Trong bao la biết có còn nguồn vui
Dám mơ chi nữa mà đời
Hương phai phấn lạt tình hời hợt xa
Nẻo hồng ngày một phong ba
Câu thơ mấy đoạn trăng tà nguyệt rơi
Còn trong tay lạc dấu rời
Thơ vàng võ khuất tuyệt vời trăng suông.
Hoa Văn 17/9/2016
Châu Hà Khéo Cộng Chữ Tình
Bài thơ toán học tình yêu
Châu Hà khéo cộng, xoay chiều lại chia
Chữ TÌNH liền kết không lìa
Chữ T mà mất người kia nằm ÌNH
Thôi thì đã có đôi mình
Cứ thương dù có tánh tình khác nhau
Đêm đông chăn nệm ấm mau
Một mình trằn trọc khó vào mộng mơ
Căn nhà trống trải êm rơ
Ra vào lẻ bóng biết chờ đợi ai?
Giữ gìn tình nghĩa hôm nay
Yêu thương thông cảm tháng ngày vui hơn
Cuộc đời có lúc trợt trơn
Ốm đau chăm sóc nặng ơn vợ chồng
Tha hương đất lạ mênh mông
Nắm tay cho chặt đôi lòng đầy thương
NLP.
MỘT NỬA.Sống trên đời mới chỉ là một nửa
Dẫu biết rằng 1+1= 2
Nhưng cũng có 2:2= 1
Biết bao giờ tìm được nửa thứ hai?
Dẫu biết rằng 1+1= 2
Nhưng cũng có 2:2= 1
Một người buông tay - một người ngã
Một người cất bước - một người mong
Một người ra đi - một người khóc!
Môt người quay lưng - một người buồn
Một người đang quên - một người nhớ
Một người hạnh phúc - một người đau
Một người ngồi đau lòng tưởng nhớ
Một người ngồi đó tựa vai ai?
Hy vọng tắt đi khi bạn ngừng tin tưởng
Tình yêu mất đi khi bạn ngừng quan tâm
Tình bạn mất đi khi bạn ngừng chia sẻ
Hãy mở lòng và xích lại gần nhau…!
Và cuộc đời sẽ không còn thương đau
Hạnh phúc lứa đôi răng long tóc bạc
Ta vẫn là 1 cộng 1 bằng hai
Trên nụ hôn thiên thu trọn kiếp.
CHÂU HÀ.
MỘNG BÌNH THƯỜNG
Đời người ví tựa chiêm bao
Thực hư cuồn cuộn lao xao kiếp người!
Buồn vui đày đọa thói đời
Dang tay nắm bắt sao trời thở than!
Không mang số phận nài van...
Tuổi xuân âm ỉ lang thang chuyện tình
Soi gương cảm nhận phận mình
Tóc pha màu úa nét xinh phai dần!
Thời gian đày đọa tuổi xuân
Phong ba gậm nhấm bụi trần nhục vinh!
Xuân lòng già úa ân tình
Dường như đầy hẳn cực hình tâm linh
Lao xao giấc mộng định hình
Bâng khuâng gợi nhớ chuyện mình ước ao
Bao mùa Xuân đến chiêm bao...
Bụi đường in dấu tình sao chưa về?
Nhớ tình thần sắc tái tê!
Ôi! chiêm bao nhớ não nề mộng thương
Tình yêu ơi ! có vấn vương?
Có biết chăng những đêm trường chờ mong
Yêu thương nhức nhối cõi lòng
Từng đêm mộng xoáy cõi lòng buồn tênh
Chỉ còn nỗi nhớ mông mênh
Cho người hình bóng lênh đênh bạt ngàn
Sao đêm tĩnh lặng không gian
Quanh đây còn lại vô vàn ủ ê ...
Trong cơn gió chướng lê thê
Cuốn theo chiếc lá ngô nghê cuối trời
Trái tình đã chín nửa vời
Nửa vành trăng khuyết buông lơi canh trường
Ôi giấc mơ! Mộng Bình Thường.
Được làm nhân chứng tình thương chính mình
Đêm đêm ấp ủ định hình
Chắt chiu hạt giống nhân sinh an bài..!
Châu Hà.
Xướng
“Thơ tặng bạn Nhất Hùng”
Nghe tin bạn "'được'' vác ngà voi
Thơ phú từ nay sẽ... rụt vòi?
Chủ tịch Công đồng to lắm lắm
Phải vác đuôi voi lẫn cái bòi!
Lão Móc
Họa
VÁC CẢ BÒI !!!
Lỗi tại tôi…trăm đường tại tôi
Sở trường viết biếm, mần thơ moi
Nay còn đả ác, thân mau bại
Và vẫn phang gian, tiếng dễ toi
Được “tước Chưởng môn” đành rụt cổ
Có “hàm Chủ tịch” phải co vòi
Lỡ ngu tự bẻ gươm chùn bút
Để ”vác ngà voi” lẫn “vác bòi”
Nhất Hùng
Hoa Thịnh Đốn 12/9/2016
Kính chúc !
Kính chúc Nhất Hùng đặng chức to :
Tìm bầy việt cộng quánh : lăn bò ?!
Cú đầu "phản bạn" đừng đừng sợ ?!
Đá đít "lừa thầy" chớ chớ : "lo" ?!
Bóp cỗ văn công thôi phá hoại ?!
Bạt tai cán bộ hết : mần trò ?!
"Chỉ tên" chổ ỡ nằm vùng trốn ?!
Nghị quyết(*)thừa hành lũ mặt mo !
Tím
(*)36
TẾU VUI MỪNG BA VỊ CHỦ TỊCH
Chúc tam Chủ Tịch vững như kiềng
Việc nước việc non gắng sức siêng :
Mỹ quốc ngợi khen :You good good !
Gaulois ca tụng : C'est bien bien !
Song nam danh toại dân yêu mến !
Nhất nữ công thành Chệt nể kiêng
Vua Bếp ba ngài cùng ủng hộ
Giúp cho các vị khỏi lăn chiêng
LTĐQB
**********************************
Xướng
TẾU VUI MỪNG BA VỊ CHỦ TỊCH
Chúc tam Chủ Tịch vững như kiềng
Việc nước việc non gắng sức siêng
Mỹ quốc ngợi khen: You good good !
Gaulois ca tụng: C'est bien bien !
Song nam danh toại, dân yêu mến !
Nhất nữ công thành, chệt nể kiêng
Vua Bếp ba ngài cùng ủng hộ
Giúp cho các vị khỏi lăn chiêng
LTĐQB
Họa
HÃY ĐỒNG LÒNG
Cần đoàn kết giữ thế “chân kiềng”
Đã được “bầu” cần nhất phải siêng
Cổ võ tự do : very good
Hô hào dân chủ: tres tres bien
Toàn tâm phục vụ, cho người nể
Tận trí đấu tranh, để giặc kiêng
Nhắc nhở nhau đồng lòng “phục quốc”
Non sông lại rộn tiếng cồng chiêng
Nhất Hùng
Hoa Thịnh Đốn 13/9/2016
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Xướng
KÍNH CHÚC
Kính chúc Nhất Hùng đặng chức to
Tìm bầy việt cộng quánh : lăn bò ?!
Cú đầu "phản bạn" đừng đừng sợ ?!
Đá đít "lừa thầy" chớ chớ lo ?!
Bóp cỗ văn công thôi phá hoại ?!
Bạt tai cán bộ hết mần trò ?!
"Chỉ tên" chổ ỡ nằm vùng trốn ?!
Nghị quyết(*)thừa hành lũ mặt mo !
Tím
(*)36
Họa
ÔNG “CHỦ TỊCH”
Tước “Chủ Tịch” nghe quả thật to
To ghê gớm lắm, to như Bò
Bao người vì nó mà mua vạ
Khối kẻ tại va chỉ rước lo
Phải khéo cương-nhu, chơi đủ kiểu
Lại tài nhấn-nhá, diễn nhiều trò
“Lăng ba vi bộ” mà không giỏi
Thân bại danh tàn, vác mặt mo
Nhất Hùng
Hoa Thịnh Đốn 13/9/2016
Kính Họa NGÀI CHỦ TỊCH
Tước ÔNG CHỦ TỊCH hẳn là to
To gớm to ghê ,bự quá bò !
Lo lắng vì làng sao ngại vạ ?
Khéo khôn cho nước cớ chi lo ?
Cứng mềm xoay xở cần nhiều mẹo !
Dài ngắn dằng co phải đủ trò !
Đón đỡ đòn ngầm năng luyện tập
Phòng khi lỡ trớn khỏi đeo mo
LTĐQB 09/13/16
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
TUYỆT VỜI
PPS: Hương Hoài Điệp
Bỗng dưng nhớ bỗng dưng buồn
Bỗng dưng em hiện giữa vườn thơ hoa
Mùa Thu chưa đến ngày qua
Thơ hoa vàng có đậm đà trang em
Nụ hồng xưa ánh trăng hiền
Nắng rung tà áo hồn nhiên dịu dàng
Từ em ý nhạc nhẹ nhàng
Thơ anh từ cõi muộn màng gió bay
Còn đâu rượu ngọt biện bày
Đã tàn lối mộng những ngày phù du
Chỉ còn một áng cổ thư
Trao đi gửi lại nghe từ sắc hương
Trong anh còn chút văn chương
Qua lòng nhân thế thế thường thế thôi
Có trăng Thu sáng bên đời
Nhạc em cho mãi tuyệt vời thơ anh.
Bãi Biển Panama City
2016
MỘT NGÀY NÀO ĐÓ GẶP EM
PPS: Hương Hoài Điệp
Gặp người chắc chẳng bao giờ gặp
Một cuộc tình thơ thế cũng rồi
Có bướm có hoa đời biếc mộng
Lối xưa còn thắm chút hương rơi
Bâng khuâng lá rụng bên bờ vắng
Ta một mình ta với nắng tàn
Đời có gì thêm tình giấc hạ
Mà lòng nuối tiếc lúc Thu sang
Em nhớ thơ vàng xin hỏi gió
Hay lòng se sắt lúc trăng say
Bồn chồn trời đất vào Thu mới
Sao ngại sương sa ngọn cỏ gầy
Ước mong gặp được đôi lần nhớ
Là đã tình như thoả ước đầy
Đời vốn mong manh như sợi nhỏ
Nay còn mai lại bỗng dưng bay
Tình thơ gửi lại cho người giữ
Cho dẫu xa gần cũng tuyết sương
Dù có gặp người trong hạnh ngộ
Mây hồng vàng võ bóng chiều buông.
Hoa Văn Richmond, Virginia
2016
THÓI ĐỜICũng tại người đời nặng cái tôiNên sinh lắm chuyện thật kỳ khôiTranh danh trở dạ mau hơn chớpGiành lợi thay lòng bạc quá vôiTử tế nghĩa nhân câu chót lưỡiCông bằng bác ái tiếng đầu môiChẳng còn liêm sỉ nên vô đạoChấp ngã tham lam, mãi sống tồiNhất HùngHoa Thịnh Đốn 9/9/2016***************
XÓT XA TÌNH KHÚC
Tình yêu ta, em vùi sâu đáy mộ
Nghĩa trang buồn dằng dặc xám trời Đông
Gió rít cơn mưa, buốt rát nỗi lòng
Đêm chit khăn tang, hờn đau duyên số!
Niềm vui nào tráng men đời oan khổ
Đêm thâu đêm tẩm liệm gối chăn đơn
Giọt buồn nào tim tím dấu căm hờn
Ta gục ngã giữa mảng đời bội ước!
Mệt mỏi thâm canh - Khối tình hấp hối!
Ta cố quên nhưng há dễ nào quên
Cố nuốt lệ mà sao mãi trào lên
Bao thuơng tiếc bào mòn bờ tóc rối!
Em! cô gái Đơn Phương
Em! đóa hoa Thạch Thảo
Tình chưa vương gối mộng
Nỗi lòng sầu lẻ bóng!
Hương thời gian…
Hương Thạch Thảo bạt ngàn!
Hỡi ai ! người tri kỷ!
Tiếng bi thương rên rỉ..!
Ta quyết đến với em
Ta đã si mê em
Ta gục ngã say đắm tình em
Ta say những vần thơ đầy hương sắc…
Ta thương em! nỗi đau thương bất hạnh!
Tuổi thơ mang khuyết tật...
Bên người thân ghẻ lạnh
Niềm vui nào ghi dấu bước chân đời?
Hạnh phúc nào ấp kín đôi bờ môi!
Tìm đâu ra? Bởi thói đời dị biệt!
Bởi định mệnh an bài – Cơ trời khắc nghiệt.
Châu Hà.
KIẾP NGỰA
Kiếp nầy mang kiếp ngựa
Cúi gập mình kéo xe
Trên xe bao gỗ, đá!
Tim ngựa đập ai nghe?
Đường dài...dài vô tận.
Sải vó dưới nắng mưa
Mắt mờ trông chẳng thấy
Mồm khóa chặt sao thưa?
Thôi! đành cam kiếp ngựa!
Lầm lũi với đường trường...
Khi chồn chân ngã quỵ
Gửi lại đời nắm xương!
TIẾNG HỜN SÔNG NÚI.
Nợ nước chưa tròn, đầu đã bạc
Từng đêm thao thức nhớ Quê Hương...
Âm vang tiếng thét hờn Sông Núi
Giục giã trở về cứu Quê Hương !
Người Việt ơi! năm châu bốn bể
Có nghe chăng tiếng gọi Non Sông ?
Có nghe chăng tiếng Dân rên xiết ?
Khi cả Sơn Hà sắp diệt vong !
Hãy đứng lên...cơ Trời đã định
Trẻ già trai gái khắp nơi nơi
Cùng nhau tiếp sức người trong nước
Cứu lấy Giang San, cứu Giống Nòi..!
Giặc Hồ đã trở thành đảng cướp
Mãi quốc cầu vinh - Cướp của Dân !
Lạy lục Hán Tàu, dâng Tổ Quốc
Nghìn năm Bắc thuộc để tri ân !
Phân thây trăm mảnh từng tên Cộng
Không để thoát thân một mống nào
Tài sản chúng, trả về cho Đất Nước
Trời tru Đất diệt đảng cào cào.
Đánh phủ đầu giặc Tàu phương Bắc
Đang lăm le thống trị dân ta
Bởi vì Đảng điêu ngoa dâng cho chúng
Khốn nạn thay ! cõng rắn cắn gà nhà !
‘’ ĐỪNG SỢ’’ chính truyền thống Việt Tộc
Chưa hề khuất phục họa xâm lăng
Chưa hèn nhát bán linh hồn Dân Tộc
Sông núi thét gào... có biết chăng ?
Phải về.. ! Dù tuổi đời không trẻ !
Ào ạt trở về.. ! Bà con ơi.. !
Không trùm chăn ! giả lơ ! phó mặc.. !
Nợ Non Sông, há dễ buông lơi !
Ta đồng hành...Cờ Vàng hội ngộ
Từ Cà Mâu đến ải Nam Quan
Ngọn Cờ Vàng uy nghi hùng vĩ...
Trang sử hùng ghi chiến tích vẻ vang.
Nợ nước chưa tròn, đầu đã bạc
Tuổi già viễn xứ chỉ mong chờ
Niềm vui hội ngộ trên Quê Mẹ
Bằng nụ cười...và hai tiếng:‘’ Hoan Hô’’
CHÂU HÀ.
CỨ VUI CHO HẾT CUỘC ĐỜI NÀY
Này người bạn hãy quên đi tất cả
Đừng hận đời dù đời có buồn thêm
Có gì đâu mà ôm mãi ưu phiền
Bạn cũng biết con người tính hơn thiệt
Muốn trời xanh phải chờ mây tan hết
Sau cơn mưa trời lại sáng kia mà
Có hôm nay là tích lũy hôm qua
Đâu có phải tự nhiên mà ta có
Bạn đã biết cuộc đời là bể khổ
Vì tình thương chưa đủ sự công bằng
Đừng làm điều sai trái phải ăn năn
Đời hư ảo muôn đời là hư ảo
Ta hãy sống và làm điều vương đạo
Một đời người cũng chỉ mấy mươi năm
Danh lợi bon chen sân hận lỗi lầm
Khắp mọi chốn mọi nơi đều có cả
Xin hãy nhớ những điều không xa lạ
Khắp đó đây kêu gọi tiếng nhân từ
Tình cho đi là một chút suy tư
Nhưng chia sớt vẫn còn nhiều dấu hỏi
Có nhiều lúc cuộc đời đầy tăm tối
Cũng đừng buồn quá độ - gắng lên thôi
Kiếp nhân sinh phải chịu khổ đau rồi
Dù đời sống là niềm vui có thật
Chữ nhân nghĩa nhắc ta lòng son sắt
Làm quân vương cũng chẳng phải muôn đời
Hay vàng son cũng chỉ tạm bợ thôi
Bạn đã biết tình thương là cao quí
Rồi mai mốt ta trở về nguyên thủy
Rồi thành mưa rồi thành gió thành mây
Cứ vui lên cho hết cuộc đời này
Trong đời sống đừng bao giờ nhu nhược
Khi vấp ngã đứng lên và tiến bước
Hãy uống vào từng ngụm ánh mặt trời
Cố cất lên từng tiếng hát lời vui
Trời nắng mãi cũng có ngày mưa hạ
Bạn đừng sợ khi mình gặp tai hoạ
Từ thế nhân đối xử chẳng thuận hoà
Dù người đời chưa hiểu thấu lòng ta
Đem nhân ái bao dung mà tha thứ
Niềm vui ấy cứ coi như đã đủ
Hãy nhìn nhau bằng ánh mắt nụ cười
Ta đối tình bằng hữu với nhau thôi
Tình yêu vẫn muôn đời là cao cả
Là con người chứ phải đâu gỗ đá
Có tình thương và biết quý yêu người
Vì đời người ngắn ngủi lắm bạn ơi
Chẳng mấy chốc hoá thân về cõi khác.
Hoa Văn
Bài Thả Thơ (thuyền đạp 5 phút )
Hạnh ngộ
Mừng bạn tha hương găp gỡ nhau
Cùng chung Quê Mẹ nỗi niềm đau
Trà đàm Văn Bút vui nho nhã
Hội ngộ Tao nhân thú vị cao
Tâm mở duyên lành ơn đức gửi
Ý mong phúc thọ nghĩa tình trao
Thuyền chao lay nhẹ hồn thư thả
Bịn rịn chia tay gió nghẹn ngào
Mặc Khách
Hình Ảnh Trại Hè_ Houston 20116 (2)
Kính
Mặc Khách
TIẾNG HÁT TỪ HỐ THẲM NHÂN GIAN
Nguyễn Thiếu Nhẫn
Nhớ xưa ai viết khúc ca:
“Thân sao như gánh hàng hoa
Sớm qua chợ sớm, chiều qua chợ chiều!”
Nhớ xưa đọc truyện Thúy Kiều
Tiếng kêu đứt ruột mới nhiều đau thương
Đời ta cũng lắm đoạn trường
Nên thơ ta cũng đau thương dạn dày
Bao năm sống kiếp lưu đày
Thơ này ghi lại tháng ngày phiêu linh.
*
- HỐC MÔN: NHÁT CUỐC BẮT ĐẦU
Khặc khừ máy nổ sáng đèn
Xe rời thành phố giữa đêm sương mù
Đèn đường soi mặt lờ mờ
Bấm nhau hỏi nhỏ: “bây giờ tới đâu?”
Hình như gà gáy hiệp đầu
Dựa thành xe, xốc, nghe đau vô cùng
Xuống đây đêm tối mịt mùng
Thiếp đi từng chập hãi hùng chiêm bao
Hốc Môn: nhát cuốc bắt đầu
Dội thành giếng cứng, nghe đau tay mềm
Lâu dần mọi việc rồi quen
Bí bầu chĩu trái, cải dền xanh tươi
Trong tim hy vọng chói ngời
Mơ ngày đoàn tụ hoa đời ngát hương.
- LONG GIAO ĐẤT ĐỎ
Một lần nữa lại lên đường
Xe qua Thủ Đức nhớ thương Biên Hoà
Một năm xa cách quê nhà
Thương ông nội tuổi đã già ốm đau
Thương người vợ mới lấy nhau
Nửa năm chăn gối đã sầu chia phôi
Long Giao đất đỏ mù trời
Ngày như thiêu đốt, đêm thời lạnh căm
Bốn bên đồi núi bạt ngàn
Giếng sâu thăm thẳm thương thân cát lầm.
- SUỐI MÁU GIAN TRUÂN
Thu sang rừng trút lá vàng
Biên Hòa bưởi chín, trái oằn ước mơ
Đồng Nai sông nước lửng lờ
Nhớ thương đã chín đỏ bờ yêu thương
Xuống đây đi tiếp cung đường
lưu đày. Cứ tưởng như chừng chiêm bao
Xuân này ta lại gặp nhau
Vẫn em xinh đẹp thuở đầu yêu nhau
Nụ cười giọt lệ sầu đau
Nụ hôn tha thiết dạt dào yêu thương
Rau bạc hà ngát mùi hương
Luống từng luống thẳng xanh rờn nắng mai
Quê nhà tạm biệt từ đây
Đừng buồn em nhé, đợi ngày nắng lên.
- ĐƯỜNG RA NGHĨA LỘ
Khặc khừ máy nổ sáng đèn
Xe vào Tân cảng giữa đêm sương mù
Đèn đường soi mặt lờ mờ
Cột thuyền buồm sáng vật vờ ánh trăng
Vẫy tay tạm biệt miền Nam
Con tàu rẽ sóng xé tan sương mù
Thuyền ra cửa biển xa mờ
Những thành phố cũ bến bờ thân quen
Lênh đênh suốt mấy ngày liền
Nghe thèm gặp đất như thèm gặp em
Trong đêm biển lặng sóng yên
Em yêu bước đến hồn nhiên nói cười
Ôm em chưa nói nên lời
Chợt em biến mất giữa trời hư vô
Thuyền trôi sóng vỗ vật vờ
Biết đâu bến đỗ đợi chờ tương lai
Ngồi buồn đếm sợi chỉ tay
Xa em chốc đã tròn hai năm rồi.
Vào bờ tàu rúc ba hồi
Lên boong ánh điện sáng ngời mặt sông
Xin chào phố cảng Hải Phòng
Hẹn ngày đi hết con đường gian truân
Xin chào Hà Nội màu xanh
Ba mươi sáu phố sẽ thăm một ngày.
Ra ga tàu rúc còi dài
Trong đêm mà cứ ngỡ ngày đang lên
Tàu qua rừng trời tối đen
Thuốc lào ta hút cho quên nỗi sầu
Còn bao ga nữa, hỡi tàu?
Mệt vô cùng ngủ lúc nào không hay
Ngồi lên dụi mắt còn cay
Xuống đây đi tiếp chuỗi ngày gian truân
Bến Âu Lâu đợi phà sang
Núi xanh tiếp núi chắn ngang lưng trời
Nắng hè đốt cháy núi đồi
Đá khô giọt lệ khóc người cuối sông
Xa bay một ngọn cờ hồng
Nhẹ nhàng chiếc lá không trung đưa vèo
Xa qua mấy dốc, mấy đèo
Thương con đường núi bóng chiều hắt hiu
Cuối ngày giọt nắng đổ xiêu
Thương người áo trắng lưng đèo bước nhanh
Chuối rừng hoa đỏ, lá xanh
Thương con đường núi chạy quanh sườn đồi
Núi rừng ghi dấu một thời
Lệ người nhi nữ khóc người hùng anh
Hôm nay nương đã lên xanh
Trà xanh mọc kín chung quanh sườn đồi
Hoàng Liên Sơn ngọn đỉnh trời
Núi đồi ghi dấu một thời ta đi
Dù bao gian khổ nề chi
Khi lòng đã quyết sống vì yêu thương.
5.SƯƠNG TRẮNG LÀO CAI
Lại đi tiếp một cung đường
Hành trang nặng chĩu tình thương gia đình
Thương em vò võ một mình
Bên trời đơn chiếc xót tình chia xa
Nửa đêm sáng ngọn đèn pha
Xe leo lên dốc vượt qua suối, đèo.
Sương đêm vây kín bản Mèo
Cây khô dựng đứng cheo leo sườn đồi
Co chân sửa lại chỗ ngồi
Chân trời xa tít mặt trời đang lên
Ai vừa thổi tắt ngọn đèn
Châm thêm điếu thuốc cho quên thuốc lào
Hình như ta lại say sao?
Gió ban mai thổi lào xào ngọn tre
Bến Âu Lâu bước xuống xe
Giã từ Yên Báy xuôi về Lào Cai.
Xin chào rừng, núi, trời, mây
Cung đường tiếp nối chuỗi ngày chung thân
Biết rằng đường lắm gian truân
Cớ sao mỗi bước băn khoăn ngại ngần
Đứng lên gạt hết phân vân
Một lòng đã quyết khó khăn ngại gì
Hôm qua đã nói biệt ly
Thì ngày mai sẽ là khi tương phùng
Bước đi sạm nắng phong sương
Bước về chan chứa yêu thương đơi chờ
Mây xa che khuất non mờ
Một lòng chung thủy vẫn chờ đợi nhau
Hãy nhanh chân bước thật mau
Cho gần thêm lại hai đầu quê hương
Cho em thắm lại má hường
Cho anh lành lặn vết thương một thời.
- ĐƯỜNG VỀ VĨNH PHÚ
Vác hành trang trở về xuôi
Xin chào giã biệt núi đồi Lào Cai
Lại đi tiếp nối chuỗi ngày
lưu đày. Gian khổ, đắng cay chẳng sờn
Ba năm tính đã vuông tròn
Thương em chờ đợi mỏi mòn tháng, năm
Gió sa vực mắt còn thâm
Chợt thương giọt lệ âm thầm chảy xuôi
Nội già tóc bạc, da mồi
Hắt hiu bóng xế bên trời hy sinh
Nhớ thương, thôi hãy lắng im
Cho ta nhẹ bước qua miền trung du
Xe đi cát bụi bay mù
Xin chào giã biệt Phố Lu, Bảo Hà
Đoạn đường ta đã kinh qua
Mùa Đông buốt giá thịt da ngỡ ngàng
Kiếp lưu đày lắm gian nan
Bào thai mơ ước vẫn mang trong lòng
Xin chào Vĩnh Phú tươi hồng
Dám xin tha lỗi chiếc còng trên tay
Bởi xưa lỡ một, lầm hai
Nên nay phải chịu một tay bị còng
Xin chào một nhánh sông Hồng
Đò xuôi Bến Ngọc bềnh bồng tóc bay
Trại Cây Dừa bước xuống đây
Bước đi tiếp nối chuỗi ngày gian truân
Xin chào củi lửa, tro than
Chào cơm mì hạt màu vàng, màu nâu
Xin chào cơm bắp, bánh bao
Chào canh rau muống, cải xào, bí ngô
Xin chào vòi nước trong hồ
Chào hàng cây mỡ bơ vơ giữa trời
Xin chào đôi mắt sáng ngời
Khi nghe hy vọng cất lời trong tim
Xin chào tiếng ếch đêm đêm
Chào chăn, chào chiếu, mùng mền chào luôn
Xin chào giọng khướu mỏi mòn:
“Anh ơi! Tôi biết anh còn tù lâu!”
Xin chào tất cả, xin chào
Xin chào những giấc chiêm bao rã rời.
ĐOẠN KẾT
Hành trang trở lại với đời
Ra ga tàu hỏa hú còi vui tai
Xin chào những hạt mưa bay
Đưa ta về với ngày mai tương phùng
Xin chào quán cốc bên đường
Thấy vò rượu đế nghe chừng đã say
Xin chào tà áo tung bay
Áo ai trắng quá nhớ hoài không ra
Xin chào người bạn đường xa
Giờ này chắc hẳn nhớ nhà, phải không?
Xin chào gác thánh, lầu chuông
Những hồi chuông đổ nghe buồn quá đi
Xin chào tượng Phật từ bi
Xin chào một gã hippy lạc loài
Xin chào sông nước Đồng Nai
Nhà ai vườn bưởi chín cây sai oằn
Xin chào sóng Cửu Long giang
Tóc người thương
chảy
ngỡ ngàng
phân vân.
Bước từng bước nhỏ
ngại ngần
Đừng kinh ngạc nhé!
Không lầm đâu em.
Cười lên
Và chạy nhanh thêm
Vòng tay thương nhớ siết trên bụi đường
Xin chào em rất yêu thương
Xin chào mảnh đất quê hương mặn nồng.
Biên Hoà, Vĩnh Long – Việt Nam
NGUYỄN THIẾU NHẪN
“ CÁI VÁY ĐẦM”
Nào đâu xa lạ với dân ta
Xưa gọi: “quần không đáy” ấy mà *
Để phủ“ngàn vàng”, e nắng táp
Và che “vưu vật”, sợ mưa sa
Dù xòe hay bó luôn đa cảm
Dẫu ngắn hoặc dài vẫn đậm đà
Là chỗ an toàn cho hảo hớn
Gặp nguy vô, “núp váy đàn bà”
Nhất Hùng
Hoa Thịnh Đốn 4/9/2016
*Tháng tám có chiếu Vua ra
Cấm “quần không đáy” người ta hãi hùng…
HỒN THU.
Trời Thu gió nhẹ hiu hiu hắt...
Cuốn lá vàng rơi tận nẻo đời…
Có ai nhặt lá vàng rơi nhỉ ?
Dành lại cho tôi một chiếc thôi...
Cho tôi chiếc lá vàng rơi ấy
Để viết bài thơ gởi đến người
Rằng mãi phương xa người có biết...
Con tim côi cút lệ nhòa rơi..!
Niềm thương nỗi nhớ giăng giăng lối
Trĩu nặng tình riêng tím cả lòng.
Tâm sự ngút cao nào viết hết...!
Con tim yêu nhớ gởi cho chàng…
Vàng bay chiếc lá lên cao vút.
Lãng bãng trời mây bạt núi đồi.
Chiếc lá đề thơ người thấu nỗi
Đong đầy thương nhớ...ngập hồn tôi...!!
CHÂU HÀ.
Trăng Thu dạ hội.
Trăng Thu bàng bạc sáng không gian
Trời đất mênh mông giải sáng vàng.
Tháng Tám đêm rằm trong mở hội...
Trung Thu vui Tết hội hoa đăng.
Từ chốn đồng quê đến phố thành
Tiếng hò câu hát ngút trời xanh...
Hoa đăng chùm bóng trong vũ khúc...
Hồi trống liền tay giục giã nhanh..!
Rực rỡ mùa trăng, Tết thiếu nhi
Từng đàn em bé nhởn nhơ đi.
Trên đường dưới phố em ca hát..!
Loáng thoáng đèn hoa sáng li ti...
Trung Thu vọng nguyệt giữa trời trăng,
Thăm thẳm từng cao ngắm chị Hằng
Lộng lẫy kiêu sa, trang đài diễm lệ..!
Trần gian mong chị xuống xem trăng.
Gió mát trăng thanh giữa đất trời,
Hương trà thơm - mứt ngọt bờ môi
Trung Thu truyện cổ nghe truyền khẩu
Dạ hội Trung Thu vui quá thôi..!!
CHÂU HÀ.
Hội Thơ Vào Thu
Thu đã đến rồi, Thu đấy ư
Cụm Hoa sương sớm thấm trang thư
Lá xanh chen cánh nâu bìa sách
Những tháng năm chờ mong đợi Thu
Trời tranh man mác pha màu bạc
Liễu đứng xa đưa gió nhuộm vàng
Bông sứ bên hiên cười thắm sắc
Hương thơm thuần khiết khoảng không gian
Chừng ấy người thơ cũng ngất ngây
Tin Thơ vào Hội Mùa Thu say
Tình Thi Văn Hữu nhiều như thế
Gửi hết Thiên Nhiên giữ thật đầy .
Đình Duy Phương .
NỖI LÒNG VĂN BÚT ÐÔNG NAM
Văn Bút Ðông Nam ta kết đoàn
Họp hành, sinh hoạt cùng lo toan...
Này Anh, này Chị, này Cô Chú...
Nọ nghĩa, nọ tình, nọ Phượng Loan !
Nam, Bắc, Ðông, Tây lòng ngưỡng mộ
Trẻ, Già, Trai, Gái niềm hân hoan...
Đông Nam Văn Bút thề kiên vững.
Xứng danh hạt ngọc Văn Thi Ðoàn..!
Châu Hà.
__._,_.___
TIẾNG LÒNG
Nhắm mắt lại nghe Tiếng Lòng thổn thức...
Ôi! Anh ơi! Em đã trót yêu rồi..!
Hướng lòng nhau trong sóng mắt chào mời..!
Em thỏa thê no đầy nguồn cảm xúc!
Bờ môi thắm hiến dâng tình trọn vẹn,
Sợi chỉ hồng khe khẽ trói hồn ta…
Men yêu đương phủ sóng bến Ngân Hà...
Tình yêu nở chin tầng trời miên viễn...!
Tình yêu nở giữa Tiếng Lòng thổn thức...
Nghe Tiếng Lòng một mầu nhiệm vô biên...
Cho chúng ta say giấc mộng song tuyền..!
Muôn tinh tú chúc mừng Lời Giao Ước!
Ta ngự trị trên ngai vàng khai mở
Giữa đất trời lồng lộng cõi hư không.
Tay dang tay đón nhận tiếng tơ lòng...
Ta đã thắng nghĩa là ta đã có..!
CHÂU HÀ
__._,_.___
DIỄN ĐÀN TRI ÂM
Nhịp cầu Văn Bút vùng Đông Nam,
Cung thỉnh Tao Nhân nhập Diễn Đàn
Sinh hoạt sẻ chia đời viễn xứ,
Quây quần san sớt bóng thời gian.
Thơ văn trang trải vơi thương nhớ,
Chữ nghĩa tỏ bày để ủi an.
Tao nhã nào hơn là phóng bút,
Đổi trao thi phú thú an nhàn.
Tố Anh
9/1/2016
QThai xin cẩn hoạ theo nữ sĩ Tố Anh dưới đây
(chung lời tựa)
Kính mời thi hữu vùng Đông Nam
Nhanh chóng ghi danh vào Diễn Đàn
Ca hát, vui chơi, trao nghệ thuật
Văn chương, thơ phú, hoán không gian
Chung tay đoàn kết cùng chia sẻ
Hợp ý một lòng đặng vững an
Quyết chí vượt qua bao thử thách
Ngày mai tươi sáng tâm thanh nhàn
QThai
1 thang 9, 2016
Lời Chúc Của Hội Viên
Họa thơ CT Tố Anh
Là hội viên Văn Bút Việt Nam...
Hôm nay tôi muốn dự Thi Đàn
Làm thơ xướng họa cùng văn hữu
Hát khúc nhạc tình vọng thế gian
Mặc khách, tao nhân luôn hạnh phúc
Gia đình, thân tộc được bình an
Xứ người con cháu đều thành đạt
Mọi việc hanh thông sống hưởng nhàn.
Sông Hồ
1/9/16
VĂN BÚT VIỆT NAM
(Cẩn họa bài DIỄN ĐÀN TRI ÂM của thi sĩ Tố Anh)
Văn Bút thành trì của Việt Nam
Cùng nhau xây dựng đẹp Văn Đàn
Yêu thương đùm bọc, trừ người ác
Giúp đỡ sẻ chia, loại kẻ gian
Hội hoạ văn chương tươi hạnh phúc
Thi ca nhiếp ảnh sáng khang an
Vui đời tao nhã hồn cao đẹp
Sống thật hồn ta đó cảnh nhàn
Trần Minh Hiền Orlando ngày 1 tháng 9 năm 2016
THÚ THANH NHÀN
Tự hào thay Văn Bút Đông Nam,
Một cõi trời xanh một Diễn Đàn.
Văn hữu bút rồng tô diện địa,
Thi nhân giấy phụng vẽ không gian.
Cùng nhau ca ngợi mưa xuân tới,
Đồng điệu chào mừng nắng hạ sang.
Ca hát vịnh ngâm say vũ khúc,
Trẻ già xướng họa thú thanh nhàn.
LDPP2/9/16
Tham gia Văn Bút
Họa thơ VH Tố Anh
Trôi dạt xứ người, nhớ Việt Nam
Tham gia Văn Bút thi văn đàn
Khi buồn cùng bạn nâng ly rượu
Lúc khổ làm thơ vịnh thế gian
Thi họa vui chơi tròn ý nguyện
Cầm kỳ tiêu khiển giữ tâm an
Tình văn thi hữu luôn bền chặt
Cuộc sống thanh cao vui cảnh nhàn.
Vinh Hồ
1/9/2016
Tự hào thay Văn Bút Đông Nam,
Một cõi trời xanh một Diễn Đàn.
Văn hữu bút rồng tô diện địa,
Thi nhân giấy phụng vẽ không gian.
Cùng nhau ca ngợi mưa xuân tới,
Đồng điệu chào mừng nắng hạ sang.
Ca hát vịnh ngâm say vũ khúc,
Trẻ già xướng họa thú thanh nhàn.
LDPP2/9/16
CON THUYỀN VĂN BÚT
Văn Bút con thuyền Trung, Bắc, Nam
Chở đầy nghệ thuật: Nhạc,Thơ, Đàn
Tao nhân ghé bến gieo vần điệu
Mặc khách xuôi dòng ngạo thế gian
Đã biết nhân sinh đời trắc trở
Nên tìm chân lý chốn bình an
Bôn ba có lúc nên dừng bước
Đợi đến bao giờ ta mới nhàn.
NLP
*********************
AUG 31, 2016. Thơ và Hình Ảnh Văn Bút VN Hải Ngoại...
TÌNH MÃI TINH KHÔI
Đã mấy chục năm trải khúc nôi
Giữ lòng chung thủy mãi tinh khôi
Dòng đời chìm nổi luôn tròn cặp
Cuộc sống thăng trầm vẫn đủ đôi
Đã xẻ đắng, bao phen “lửa bỏng”
Lại chia cay, lắm bận “dầu sôi”
Trong nhà sẵn “ngọc” tìm đâu nữa
Ai lại dại, mê bóng bỏ mồi
Nhất Hùng
Hoa Thịnh Đốn 31/8/2016
Lãm Thúy: THƯ GỞI ANH VINH HỒ
Anh hỏi Nhất Hùng của miền Đông
Chụp hình thiếu sót chỗ trông mong
Thưa Anh Lãm Thúy vì thương bạn
Nên xin mạo muội viết đôi dòng:
Bữa trại hè Văn Bút Houston
Thật ra có Bạch Yến trà đàm
Nhưng bởi say mê đàm luận mãi
Nước nguội trà ngon cũng bẽ bàng
Dẫu chén trà ngon bị bỏ quên
Nhưng đầy ý nghĩa cuộc hàn huyên
Văn hữu chan hòa vui quá đỗi
Tiếng cười sảng khoái rất hồn nhiên
Còn ra mắt sách thì hỡi ơi
Gió mưa làm ướt hết trơn rồi
Cho nên tác giả đành im tiếng
Chẳng thể mang ký tặng mọi người
Cũng có “Tao Nhân” chẳng thể về
May mà “Mặc Khách” vẫn còn kia
Đăng Nguyên, Lão Móc, Hoa Rau Muống
Ướt át thơ-tranh quá não nề
Bác sĩ Hạnh, nhà thơ Khánh Giao
Mười hai năm tù ngục, tự hào
“Trong một kiếp người” Văn tải Đạo
Đem tình đem nghĩa dạy đời sau
Tuyết Ngọc, Thanh Sơn và Vịnh Thanh
Những người “Tri Kỷ” những “Tinh Anh”
Dễ gì vắng bóng Nguyễn Thế Giác
Văn chương chữ nghĩa vẫn ngon lành
Cũng về tham dự Huỳnh Thanh Nhơn
Lược qua trang sử thuở căm hờn
Ông cha ta chống Tàu xâm lược
Hun đúc thêm tình yêu nước non
Còn có văn chương Cù Hoà Phong
“Quê hương trong tâm thức” mặn nồng
Kinh dịch, Y khoa và Đời sống
Mà không hề thiếu “Bóng Giai Nhân”
Tuy thiếu Hoa Văn và Mắt Nâu
(Vũ Quang Minh bên Đạo Nhiệm Màu)
Nhưng vậy cũng là vui quá thể
Bởi có bao giờ được thế đâu
Chẳng phải đâu: Nhiếp Ảnh vô tình
Chỉ là mưa gió (Chuyện Trời Sinh)
Làm cho đảo lộn bao toan tính
Chân thành bộc bạch với Hồ Vinh
Lãm Thúy
31/8/2016
THƯ GỞI ANH VINH HỒ
Xem Hình Ảnh Trại Hè Văn Bút
Gởi NAG Nhất Hùng.
Nghe trại Hè Văn Bút Houston
Bạch Yến Trà Đàm áo trắng ngần
Mười lăm cuốn sách đem ra mắt
Của mười lăm tác giả tao nhân.
Châm bình trà Ấn Độ ngạt ngào
Nhớ trà Trảm Mã, trà B' Lao
Nhớ trà Bắc Thái hương thơm ngát
Nâng ly, áo trắng đẹp nhường nào!
Xem cuốn Album hình sáng tươi
Hình ngồi thảo luận mấy mươi người?
Hình vũ nhạc rừng khuya lửa cháy
Hình chèo thuyền ngỗng từng cặp đôi.
Trà Đàm Bạch Yến nghe hơi ngầu!
Bình xưa chén kiểu mượn nơi đâu?
Trà thất hương trầm bay thoảng thoảng?
Mặc khách thưởng trà luận bể dâu?
Mười lăm cuốn sách mấy chồng cao?
Bàn ra mắt sách đặt nơi nào?
Tác giả ngồi ký tên tặng sách
Chắc là rộn rịp khách ra vào?
Tìm nát Album nhưng chẳng thấy
Chỉ thấy phong hoa đủ thứ hình
Còn các mục kia sao chẳng chụp?*
Trách nhà nhiếp ảnh khéo vô tình.*
Vinh Hồ
30/8/2016
* Nhái thơ Hồ Xuân Hương:
Còn thú vui kia sao chẳng vẽ
Trách người thợ vẽ khéo vô tình.
(Đề tranh Tố Nữ)
Xem Album Trại Hè Văn Bút
VN Hải Ngoại 2016
1
Chiều Hè lần giở cuốn Album
Bờ sông, cổng trại chụp tùm lum.
Thả thơ thuyền ngỗng hình vô số!
Ẩm thực giờ ăn ảnh mấy chùm.
Đốt lửa, trại viên ngồi xúm xít,
Múa gùi, sơn nữ gõ cùm cum...
Thưởng trà Ấn Độ tìm không thấy!
Bàn sách thơ văn chẳng chụp giùm?
2
Album mở tiếp xem hình chơi
Hình cổng chào người đứng kẻ ngồi.
Hình dạo bờ sông dìu mấy cặp
Hình bơi thuyền ngỗng xếp từng đôi.
Hình ăn trưa nói cười vui vẻ,
Hình hội luận căng thẳng rối bời?
Hình uống trà và hình tác phẩm
Tìm không thấy nhiếp ảnh gia ơi!
Vinh Hồ
30/8/2016
GỞI NHÀ THƠ VINH HỒ
Ông bà đã dạy, “xấu” nên che
Còn “tốt”, tha hồ cứ việc khoe
Ra mắt sách nhằm khi gió lớn
Thêm giông ướt hết có ai dè
Banner, bàn sách thật “thê lương”
Rách ướt tanh bành bay tứ phương
Trang trí một ngày tiêu một phút
Trời ganh “tài” phá, có ai lường
Trà thơm đã thấy có người pha
Ai cũng mải “đàm” quên “nhẩm xà”
Cứ tiếc dịp may “phê” Bạch Yến
Trại hè năm tới sẽ đòi “Trà”
Vài hàng “báo cáo” gởi Vinh Hồ
"Sự cố" ngẫu nhiên làm hỏng “show”
Không thấy đủ hình vì tại đệ
Chụp thời có chụp, chớ không phô
Nhất Hùng
Hoa Thịnh Đốn 31/8/2016
Đọc Tường Thuật Trại Hè Văn Bút
Đọc bài tường thuật của Đăng Nguyên
Đầy màu sắc cảnh đẹp thiên nhiên
Đầy tình văn hữu, tâm chân thật
Lời văn ngắn gọn, sáng và hiền.
Từ Ban Tổ Chức đến trại viên
Đổ mồ hôi hột khổ như điên
Để có một Trại Hè mới lạ
Bên dòng thơ mộng đẹp như tiên
Xin cám ơn thi hữu Đăng Nguyên
Chúc quý văn nhân phước mãn điền
Chúc Văn Bút ngày một thăng tiến
Và tình Văn Bút đẹp vô biên.
Vinh Hồ
1/9/2016
Subscribe to:
Posts (Atom)