#tuoithongaymoi
HỒI ỨC TUỔI THƠ
Ai trong chúng ta cũng đều có những khoảnh khắc tuổi thơ thú vị, mà khi lớn lên, ra đời, hay lúc về già chúng trở thành những hồi ức đẹp và khó quên, chúng như mớ hành trang cùng chúng ta trên chuyến xe quay về miền ký ức. Và vì thế, bản thân của Bảo Quốc Thái cũng không ngoại lệ.
Hôm thứ Năm, ngày 27 tháng 11 vừa qua, Hoa Kỳ đã có ngày Lễ Tạ Ơn. Vào đêm hôm đó, chúng tôi có tham dự một đêm ca nhạc. Mở đầu chương trình, ca sĩ Trúc Lam và Trúc Linh đã đưa tôi trở về tuổi 16 với ca khúc Triệu Đóa Hoa Hồng. Còn nhớ, năm đó cũng vào những ngày cuối tháng 11, khi tôi và người anh họ đi cà phê đêm trên con ngựa sắt, sau đó anh chở tôi đi dạo một vòng thành phố Sài Gòn, qua đến Quận Nhứt, đột nhiên thấy phía trước có nhiều người dừng xe và ngó lên phía trên sân thượng của căn nhà hai tầng lầu. Tò mò, chúng tôi cũng tấp vào xem. Thì ra trên đó, ban nhạc và ca sĩ đang chơi bài Triệu Đóa Hoa Hồng, bài hát lúc đó mới nổi, cộng với ca sĩ và ban nhạc chơi rất hay nên được khán giả cuồng nhiệt ủng hộ và yêu cầu hát lại nhiều lần. Đám đông mỗi lúc một đông làm tắt nghẽn lưu thông đến nỗi cảnh sát phải tới giải tán. Thì ra họ chỉ là những người bạn yêu âm nhạc và cùng nhau chơi nhạc theo ngẫu hứng mà thôi. Sân thượng của cần nhà không cao lắm nên đã trở thành sân khấu lộ thiên lý tưởng. Kể từ đó, tôi mê bài hát này đến giờ. Hôm rồi, khi ban nhạc và ca sĩ chơi bài này, hồi ức về cái buổi đầu tiên lần lượt trở về theo từng lời ca tiếng nhạc trên sân khấu. Hay nói một cách khác, ký ức của tuổi 16 đã thật sự quay về trong đêm ấy.
Hồi nhỏ tôi cũng rất mê ca nhạc. Mỗi khi có đoàn ca nhạc về nhà hát Minh Hiển ở Long Xuyên, hát bao nhiêu đêm thì tôi đi xem hết bấy nhiêu đêm, dù biết rằng các ca sĩ sẽ hát lại bài hát trong đêm đầu tiên, nhưng tôi vẫn thích. Còn nữa, mỗi khi có đoàn cải lương về, thông thường ban nhạc sẽ chơi nhạc trong lúc khán giả vào cửa. Cho nên tôi luôn là vị khán giả trẻ tuổi đầu tiên vào rạp và chạy lên gần ban nhạc để xem họ chơi, mê nhất là anh đánh trống. Tôi thích xem ban nhạc cải lương chơi do sân khấu cải lương, ban nhạc chơi ở dưới ngay phía trước sân khấu nên tôi dễ dàng tiếp cận và xem ban nhạc chơi hơn ở sân khấu ca nhạc. Tôi đi xem văn nghệ cũng rất nhiều lần, mà hễ mỗi lần nghe ban nhạc chơi là ký ức tuổi thơ ùa về.
Những ký ức luôn tồn tại trong chúng ta theo thời gian, từ thuở ấu thơ cho đến tuổi xế chiều. Ở mỗi một chặng đường đời của mỗi con người, luôn tồn tại những ký ức vui vẻ, những ký ức buồn. Cho dù vui hay buồn thì chúng cũng đồng hành cùng chúng ta cho đến hơi thở cuối cùng.
Quốc Thái

No comments:
Post a Comment