#tuoithongaymoi
NHỮNG KÝ ỨC TUỔI THƠ
Tuổi thơ như nền mống của một ngôi nhà, mà đời người là tòa nhà trên nền mống ấy. Có người nói, người càng lớn tuổi thì ký ức tuổi thơ, hoặc ký ức thời trẻ thường hay quay về. Thế nên, trong tôi cũng có những ký ức tuổi thơ mà tôi muốn chia sẻ cùng bạn đọc.
Hồi đó, lúc ở Cát Lái, do Ba Mẹ đều bận đi làm việc nên có thuê một Cô về chăm sóc tôi và cơm nước cùng dọn dẹp. Mỗi ngày tôi thấy Mẹ dặn công việc cho Cô ấy, nên cũng bắt chước ra dáng ông chủ con, mặc bộ bijama, chắp tay sau đích, đi tới đi lui coi Cô ấy làm việc, rồi nhờ cô ấy làm thứ này thứ kia, như pha sữa, lấy bánh ...., mỗi lần như thế, Cô hay nói :dạ em biết rồi cậu chủ con." thế là tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Sau đó Ba tôi đổi về Chợ Mới, An Giang làm việc. Dĩ nhiên là Cô giúp việc đã phải nghỉ việc vì Cô không thể theo gia đình tôi đi xa như vậy. Về Chợ Mới cũng là lúc tôi được Ba Mẹ cho đi học mẫu giáo. Ngày đầu tiên đến lớp, gây nhau với bạn, tôi lấy cây thước cây gõ lên đầu bạn một cái, thế là đầu bạn phun máu. Tôi sợ quá, bèn chun hàng rào chạy về nhà. Do nhà gần trường mẫu giáo nên chỉ vài bước chạy là tới. Báo hại chiều đó Ba Mẹ tôi phải dắt tôi đến nhà bạn xin lỗi. Cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu là đã đánh trúng bạn ấy ở chỗ nào đến nỗi phải phun máu đầu.
Sau đó, Ba tôi nhận nhiệm sở mới ở quê nhà Long Xuyên, thế là gia đình chúng tôi dọn về đây. Ban đầu tá túc ở nhà Ông Bà Nội. Một thời gian sau thì dọn ra. Tôi bắt đầu đi học lớp Năm, tức lớp Một tại trường Tiểu học Cộng đồng Nam Long Xuyên. Hồi đó ở đây có một trường sát bên cùng tên, chỉ khác chữ Nam và Nữ. Học trò học ở đây, nếu được phụ huynh đưa đón sẽ mang thêm phù hiệu "học sinh có phụ huynh đưa đón" bên cạnh phù hiệu của trường, để nhà trường biết, cho ra sớm hơn, khỏi phải xếp hàng. Năm đó tôi học với Thầy Hy (không nhớ họ), Thầy này có một độc chiêu là cho đi xe lửa, tức nắm tóc chỗ vành tai, thường gọi là cái bát (hổng biết viết sao cho đúng (?)) đẩy ngược trở lên mỗi khi phạm lỗi như viết không ngay hàng, làm toán sai. Cả lớp đứa nào cũng sợ cái món phạt này. Tôi cũng đã vài lần bị Thầy cho đi xe lửa như thế.
Nhắc đến phụ huynh đưa đón. Lúc đó Ba tôi có Chú tài xế, nên mỗi ngày tan trường là Chú ấy đến đón tôi. Lúc thì Chú chạy xe Jeep, khi thì Chú lái xe nhà, tức xe hơi của gia đình tôi. Do mỗi lần Chú chở Ba đi, thấy vị trí Ba ngồi trên xe nên tôi bắt chước. Thế là lúc Chú đón tôi bằng xe Jeep thì tôi ngồi phía trước cùng Chú. Nếu Chú lái xe nhà thì tôi ngồi phía sau bên phải. Cũng ra vẻ ông chủ con lắm chớ bộ.
Sau tháng Tư, một chín bảy lăm, gia đình tôi chuyển về quê Ngoại ở Vàm Cống sinh sống. Tôi bắt đầu vào học lại lớp Hai tại ngôi trường do Ông Nội tôi sáng lập, trường Cấp 1 Bình Thành, đổi tên từ trường Tiểu học Bình Thành Tây. Còn nhớ lúc đó, luôn có những buổi chích ngừa, trồng trái. Khi đó những người đi chích ngừa không phải là nhân viên y tế, kim chích lại cùn. Tôi bị một anh đâm đâu khoảng năm lần thì kim mới ghim được vào thịt, đau té đái. Học xong ra về mà vẫn còn đau. Khi đó tôi vừa đi vừa khóc, đứa em trai đón ở góc đường hỏi tôi bị ai đánh mà khóc, biểu tôi chỉ đi để em vào quánh nó cho anh hai. Tiếc rằng đứa em này sau đó bị căn bệnh sốt xuất huyết và đã qua đời không lâu sau đó vào năm một chín bảy lăm khi mới có bốn tuổi.
Đó là những ký ức kể từ khi tôi còn bé xíu cho đến năm tám tuổi. Những ký ức trải dài theo năm tháng từ Cát Lái, đến Chợ Mới, Long Xuyên, và Vàm Cống. Mỗi ký ức có một kỷ niệm và điều đáng nhớ riêng. Chúng là mớ hành trang đã theo tôi đến tận bây giờ.
Bài viết cũng hơi dài. Tôi xin tạm dừng bút. Lần sau sẽ kể về kỷ niệm tuổi thơ ở quê Ngoại thật hồn nhiên và vui vẻ. Lời cuối xin chúc tất cả ACE Ngày Mới luôn được nhiều sức khỏe, an lành, hạnh phúc.
Quốc Thái