Friday, August 16, 2019

HAI TÁM NGÀY PHÉP

HAI TÁM NGÀY PHÉP
Truyện ngắn của Quốc Thái
(dựa theo truyện phim "14 Ngày Phép" của đạo diễn Johnny Trí Nguyễn)

Chiếc máy bay Boeing 747 của Hãng Hàng không Nam Hàn lượn vài vòng trên bầu trời Saigon và đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất mang theo chàng kỹ sư điện toán trẻ tuổi đẹp trai, lần đầu tiên về thăm quê nhà kể từ khi anh chào đời trên đất Mỹ vào thập niên tám mươi, sau khi Cha Mẹ anh rời Việt Nam năm 1975.

Sinh ra và lớn lên ở ngoại quốc, chàng kỷ sư trẻ lạ lẫm và sợ sệt trên chính quê hương của mình. Anh nói được tiếng Việt, nhưng khi nghe người Việt ở đây nói chuyện, anh không hiểu gì cả, vì ngôn ngữ Việt nơi nầy nó khác với ngôn ngữ Việt mà anh từng học, nghe, nói, và viết trên đất Mỹ. Anh như một du khách xa lạ đến thăm Saigon đúng hơn là một chàng Việt về thăm lại quê hương mình. Trên mảnh đất nầy anh không quen biết ai, và cũng chẳng có ai là họ hàng vì tất cả người thân, đại gia đình, của anh đều sống ở Mỹ, Canada, Úc, thậm chí ở châu Âu. Chính vì thế chàng đã gọi một chiếc taxi và về thẳng khách sạn Marriott mà anh đã đặt trước khi còn ở bên Mỹ.

Đánh một giấc ngon lành sau một chuyến bay dài, chàng thức dậy lúc 8 giờ tối mà cứ ngỡ là 8 giờ sáng. Đánh răng, rửa mặt, chọn một bộ đồ thích hợp, chàng huých sáo đi ra khỏi phòng. Khi xuống đến lobby, chàng ngạc nhiên vì trời tối và đèn đường sáng choang. Chàng hỏi anh bảo vệ mây giờ và được cho biết là đã gần 9 giờ đêm. Chàng ngỡ ngàng một lúc rồi như chợt nhớ ra, ngày Mỹ là đêm Việt Nam, nên giờ nầy tối là đúng rồi. Thôi cũng được, thế thì mình đi dạo phố một lúc vậy-chàng nghĩ thầm- và hỏi anh bảo vệ:
-Ở đây có chổ nào đi bộ gần hả anh?
-Ồ, anh đi dọc theo con đường này, rẻ trái, đi một lúc anh sẽ gặp phố đi bộ Nguyễn Huệ. Nơi đó người ta đi chơi đông vui lắm.
-Ok, cám ơn anh

Chàng vừa dời gót thì anh bảo vệ gọi giật ngược trở lại:
-Này anh, ở đây không giống như bên Mỹ nha. Bọn móc túi, giựt dọc, lừa đảo nhiều lắm đó. Tui thấy anh ngơ ngơ ngáo ngáo kiểu này chắc chắn sẽ là con mồi ngon của chúng rồi. Thôi để tui kêu thằng em đi theo anh để có gì nó có thể giúp anh xử lý.
-Vậy hả anh? Vậy thì tốt quá. Thú thật, đây là lần đầu tiên tôi về đây. Tôi y như một kẻ ngoài hành tinh trên mảnh đất này vậy.
-Anh yên tâm. Ở đây sẽ có người hướng dẫn và giúp đỡ anh nếu anh cần.

Vài phút sau, Đông Nguyễn, cùng anh bảo vệ song hành đi vào đường phố đầy người và xe cộ. Anh bảo vệ hỏi:
-Anh tên gì?
-Tôi tên Don, họ Nguyễn.
-Ồ anh mang tên Mỹ à?
-Không tên tôi thuần Việt. Ba Mẹ tôi không đặt tên Mỹ cho con.
-Thế sao tên anh lại là Don?
-Tên tôi là Đông, nhưng người Mỹ họ cứ gọi lộn hoài nên tôi đổi thành Don cho họ dễ gọi chứ trên giấy tờ vẫn là Đông.

Hai chàng thanh niên không nói thêm một lời nào nữa. Đông rất thích thú với hoạt cảnh nơi đây. Cái ồn ào náo nhiệt của tiếng nói, tiếng cười, tiếng còi xe, tiếng rao hàng, tiếng chửi tục, tất cả tạo thành một âm thanh là lạ mà chàng chưa bao giờ chứng kiến trên đất Mỹ.

Mười ngày êm ả trôi qua. Don tự mình khám phá Sài thành. Khi thì một mình, khi với nhân viên khách sạn. Và chàng đã vô cùng hào hứng khi gặp những chàng Tây ba lô ở nơi đây. Anh cũng hoà mình vào với những anh chàng Tây hiểu biết về phong tục tập quán, các món ăn Việt Nam hơn cả chính người mang dòng máu Việt một trăm phần trăm là anh. Một hôm đang lang thang. bỗng chàng nghe tiếng gọi tên mình thật lớn đâu đó phía sau lưng:
-Don, Don, Don
Ai mà biết tên mình ở đây mà gọi vậy cà- chàng nhủ thầm. Rồi đứng lại nhìn về phía có tiếng gọi
-Trời David, mầy đi đâu đây. Don mừng húm khi gặp lại người bạn bên Mỹ.
-Tao vừa mới đáp xuống đây. Còn mầy, về bao lâu rồi?
-Hơn mười ngày rồi mầy ạ.
-Thấy thế nào?
-Vui.
-Mầy mới về lần đầu phải không? Chắc chưa biết rành ở đây đâu. Thôi để tao làm người hướng dẫn cho mày hé. Tao thì năm nào cũng về nên đã quen hết mọi ngóc ngách ở đây.
-Vậy thì còn gì bằng.

David dẫn Don đi chơi khắp nơi, giới thiệu nhiều bạn bè mới. Mà cái khoản ăn nhậu, gái gú thì David rành sáu câu vọng cổ. Chổ nào ăn chơi nhất, nơi đâu có gái đẹp nhất, hắn đều biết tất tần tật. Cái khoản massage thì khỏi phải nói, massage từ A đến Z và còn có cái vui vẻ trước giờ tạm biệt nữa mới chết. Đêm đâu tiên, Don như con nai tơ, ngồi yên như đang thiền, tay chân không dám cựa quậy, được em ôm thì ngay lập tức hất tay cô gái ra. Sự ngây ngô và nhát gái của Don đã làm David cười một trận té ghế. Rồi ngày hai, ngày ba, dưới sự dẫn dắt và dụ dỗ của David, Don từ một anh chàng khờ khạo, nhát gái đã trở thành một tay chơi thứ thiệt. Uống rượu, cua gái, nhảy nhót, massage, và thậm chí cái khoản trai gái Don cũng thành thạo tuốt. Bây giờ dưới con mắt của chàng thì Saigon chính là thiên đường, còn bên kia bờ đại dương là địa ngục. Thật tình mà nói, một thằng con trai lớn lên chưa từng ăn chơi bao giờ, đứng trước những cám dỗ của rượu bia, xác thịt thì làm sao mà không sa ngã nếu không có đủ bản lĩnh. Và Don đã bị David lôi cuốn vào những buổi ăn chơi thâu đêm suốt sáng.

Và rồi, trong một lần như thường lệ. Don và David xuống vũ trường chơi. Don đã bị hớp hồn bởi một cô gái xinh đẹp với vẻ ngoài thánh thiện. Daivd bảo Don đến cua cô gái ấy. Don làm theo và đã thành công. Đêm đó hai người cùng về khách sạn nơi Don lưu trú và những cuộc mây mưa kéo dài đến sáng. Bỗng dưng Don thấy yêu cô gái này, Don có cảm giác là tiếng sét ái tình đã đánh trúng tim mình nên muốn giữ cô ấy lại bên mình:
-Em ở lại đây với anh nha, đừng về, và cũng đừng đi làm ở chổ đó nữa
-Nhưng mà em không thể. Em phải đi làm để kiếm tiền gởi về cho gia đình.
-Anh sẽ lo cho em.
-Thiệt không? Từ đó đến giờ đàn ông đến với em chỉ vì thể xác, nhục dục, chớ chẳng có ai nói lời yêu thương tự đáy lòng đâu.
-Nhưng anh là ngoại lệ. Khi về Mỹ anh sẽ lo làm thủ tục giấy tờ và lãnh em qua sống với anh.
-Thiệt.
-Thiệt đó.

Cô gái mừng quá, ôm hôn Don thắm thiết, và những cuộc mây mưa lại tiếp diễn cho đến trưa khi cả hai không còn sức nữa. Họ cùng vào phòng tắm táp và xuống đường đi tìm đồ ăn. Hôm sau cô gái mời Don về quê mình chơi. Quê nàng ở một vùng biển xinh đẹp hiền hoà. Người dân lam lũ làm ăn, cuộc sống nghèo khổ, và khốn khó, nhưng người dân thì rất giàu tình cảm. Họ mới gặp Don lần đầu mà đã như thân thiết tự bao giờ. Don được theo họ đi chày lưới, ăn những món ăn dân giã, sống hoà mình với thiên nhiên. .....

Don nói với Thuỷ:
-Cuộc sống ở đây êm ả quá em nhỉ. Không ồn ào náo nhiệt như Saigon. Không ăn chơi đàn đúm, không và đủ thứ không hết. Nó yên lặng giống như cuộc sống bên Mỹ vậy, nhưng có điều quê mình còn nghèo quá.
Thuỷ gục đầu vào vai người yêu nũng nịu:
-Đúng rồi anh. Quê em nghèo lắm, nhưng con người lại thánh thiện. Cái tình người ở đây là giàu nhất. 
-Sao em không ở đây với gia đình mà vào Saigon làm việc ấy?
-Ý chết, anh nói nhỏ thôi. Gia đình muốn em vào trong đó học và tìm một công việc tốt hơn để cuộc sống sau này không phải khốn khó. Nhưng em học chưa đến đâu thì bị bạn bè xấu lôi cuốn ăn chơi rồi xa đoạ. Để có thật nhiều tiền trang trải cuộc sống, trả nợ, và phụ giúp gia đình, em đã lao thân vào chốn ấy như con thiêu thân mà không biết ngày trở về. Ba Mẹ em và bà con hàng xóm ở đây vẫn cứ tưởng là em học hành thành đạt và có công ăn việc làm ổn định, chớ họ đâu có biết em là......
-Từ nay em không cần phải làm việc đó nữa. Anh sẽ lo lắng cho em.
Nói xong Don đặt lên môi Thuỷ một nụ hôn nồng thắm. Rồi Thuỷ kéo Don vào một góc khuất mà nơi đó chỉ có thế giới của hai người....và trò chơi thể xác lại bắt đầu.

Thắm thoát thời gian ở Việt Nam đã hết. Ngày mai Don lại phải lên máy bay để trở về bên kia bờ đại dương và tiếp tục cuộc sống thường nhật. Đêm chia tay quyến luyến bịn rịn. Don và Thuỷ đã trao cho nhau những nụ hôn, những ân ái, những lời yêu thương, những hẹn hò, những ý định tương lai, và rất rất nhiều.

........................................

Như lời đã hứa, Don về Mỹ làm việc và chu cấp hàng tháng cho người yêu nơi quê nhà. Thuỷ muốn gì Don cũng thực hiện. Và đúng một năm sau ngày chia tay, Don lại âm thầm về nước cốt là để làm cho Thuỷ ngạc nhiên. Nhưng chuyến về lần này đã là dấu chấm hết cho một cuộc tình, và cũng là chuyến về cuối cùng vì Don sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay lại cái xứ này nữa khi mà anh đã tình cờ nhìn thấy người yêu của mình đi vào khách sạn cùng một người đàn ông khác. Don đã tìm hiểu sự việc và đã biết rằng Thuỷ không hề bỏ nghề mà vẫn hàng đêm đón và đi khách tại đây. Don thấy đau nhói trong tim vì tình yêu của mình đã bị lừa gạt một cách trắng trợn.
Quốc Thái

Thursday, August 15, 2019

LOẠN LUÂN

LOẠN LUÂN
(truyện ngắn của Quốc Thái)
(Dựa theo câu chuyện: Một con điếm tội nghiệp của tác giả Nguyễn Thành Sáng)
Đầu năm 2000, bé Tuyền chào đời trong một hoàn cảnh khó khăn của người Mẹ đơn thân, không họ hàng thân thiết giữa Saigon hoa lệ. Bé cất tiếng khóc đầu tiên trong sự uất nghẹn buồn tủi của bà Mẹ trẻ cô đơn lạc lõng giữa chợ đời.

Ngày tháng dần trôi, bé Tuyền càng ngày càng khôn lớn và xinh đẹp. Mẹ bé cũng cố gắng cho bé ăn học đến hết bậc trung học. Sau khi tốt nghiệp trung học, em xin vào làm việc tại một công ty có cổ phần ở nước ngoài, và không lâu sau đó em đã đậu vào một trường đại học tại Saigon với chuyên ngành Anh ngữ.

Từ khi còn rất bé, Tuyền đã tâm niệm một điều là phải học cho thật giỏi, phải thoát khỏi cái cảnh nghèo này và đi lên bằng con đường học vấn. Chính vì vậy mà ngày đêm Tuyền luôn trao dồi và học hỏi. Nhưng trớ trêu thay, số phận con người như đã định đoạt và Tuyền dường như cũng đã bị an bày với hai chữ "số phận'.

Ở vào lứa tuổi 5-6 thì tâm hồn của đứa trẻ luôn trong sáng và thánh thiện. Hàng ngày Tuyền chứng kiến cảnh Mẹ dẫn bạn về nhà, lên căn gác lửng, và những tiếng hì hục, rên rĩ vang ra, nhưng bé nào có biết gì, vẫn vô tư ngồi chơi nơi cửa ra vào của căn phòng trọ chật hẹp. Ban đêm thì Mẹ vắng nhà đến một-hai giờ sáng, và đêm nào trở về cũng nồng nặc mùi rượu. Khi dần lớn khôn, bé hiểu ra rằng công việc của Mẹ là gì, và đã nhiều lần khuyên bảo Mẹ:
-Mẹ ơi, Mẹ đừng làm công việc ấy nữa. Bây giờ con cũng lớn, con có thể vừa đi học vừa đi làm để kiếm tiền nuôi Mẹ.
-Con không cần phải lo gì hết. Việc con làm bây giờ là phải học cho thật giỏi, kiếm được cái mảnh bằng mà đổi đời, đừng như Mẹ mày khổ thân lắm con ạ,
-Nhưng hằng ngày con vẫn phải chứng kiến cái cảnh ấy con không thể nào chịu được. Lúc trước còn nhỏ thì con không biết, bây giờ con lớn rồi, con hiểu biết chuyện. Hơn nữa mấy ông đến đây cứ nhìn con chầm chầm từ đầu đến chân, con khó chịu lắm.
-Vậy thì khi nào Mẹ có khách, con đi ra ngoài chơi, hay là ghé thư viện học bài đến tối Mẹ đi làm hãy về.
-Đâu có được Mẹ, tự nhiên mình có nhà không về mà cứ đi lang thang hoài coi sao được.
Bà Mẹ nổi sùng và lên giọng của người làm Mẹ:
-Tao nói vậy đó, mầy nghe được thì nghe còn không thì thôi. Cũng nhờ tao làm cái nghề nầy mà nuôi mày khôn lớn và ăn học đến giờ này đó mầy ạ.

Nói xong bà nghoe nguẩy bỏ đi ra ngoài. Tuyền buồn quá không biết làm gì hơn ngoài khóc.

.............

Vào một đêm trời mưa gió tầm tả. Tuyền đang ngồi bó gối để học bài thì Mẹ em về, trong bộ dạng say sỉn, người nồng nặc mùi rượu. Bà bảo Tuyền bỏ học và đi theo bà kiếm tiền:
-Này, ngày mai mầy không cần phải đi học nữa. Hãy theo tao đi kiếm cái ăn. Bây giờ mầy cũng lớn rồi, còn tao thì cũng già, cái bọn đàng ông ở ngoài kia nó chỉ muốn mày thôi mà không cần tao nữa. Cả bà chủ của tao cũng vậy. Bả biểu tao phải đưa mày đi làm bả sẽ trả cho tao một số tiền hậu hỉnh khỏi phải lo về sau.
-Nhưng con phải đi học Me à. Không phải Mẹ đã từng nói là con phải học hành đàng hoàng đến nơi đến chốn đó sao?
-Lúc trước khác, bây giờ khác. Tao nói là phải nghe, không được cãi.

Nói xong bà giựt lấy bài vở trên tay con gái và xé nó ra. Đứa con gái giành lại nhưng không dám mạnh tay với Mẹ mình vì sợ bà ấy té, đành đứng yên nhìn Mẹ xé hết bài vở của mình. Còn bà Mẹ, khi ý định đưa đứa con gái thân yêu duy nhất của mình đi theo vết xe đổ của mình, cộng thêm những lời đưa đẩy của đám đàn ông và mụ chủ quán, thì cái ý định ấy lại càng thôi thúc mãnh liệt hơn. Và rồi việc gì đến cũng sẽ đến. Bà đã toa rập với một gã đại gia cở lớn ở Sài thành để bán đi cái ngàn vàng của con gái mình với một số tiền rất lớn. Đêm đó bà đã bán đời con gái của con bà tại căn gác mà bà đã từng hành sự bằng một liều thuốc ngủ. Khi đứa con gái tỉnh dậy trong cơ thể loã lồ, nàng biết rằng, đời con gái của nàng đã mất. Nàng rất giận Mẹ, nhưng không hận vì nghĩ đến công ơn sinh thành dưỡng dục bấy lâu nay. Thì thôi coi đây cũng như là một việc trả hiếu cho Mẹ vậy. Nhưng mà, sự đời đâu có đơn giản như vậy. Một khi đã xảy ra lần một, thì sẽ có lần hai, lần ba. Và gã đại gia ấy, cũng như những gã đàn ông khác, vẫn cùng một kế cũ là cho uống thuốc ngủ, hoặc chụp thuốc mê Tuyền với sự đồng tình giúp sức của bà Mẹ, với nhiều cách khác nhau, ở những nơi khác nhau để mà mua vui trên thân xác em.

Rồi một ngày kia, nàng phát hiện ra rằng Mẹ nàng đã mang trong mình cơn bệnh hiểm nghèo ở giai đoạn cuối. Và vì cần tiền để chữa bịnh cho Mẹ, nàng đã trở thành một cô gái điếm hạng sang chuyên nghiệp. Nhưng rồi cuối cùng, Mẹ nàng cũng không qua khỏi. Và rồi cuối cùng, nàng cũng đi theo con đường của Mẹ.
........

Số phận tưởng chừng như đã mỉm cười với nàng khi nàng gặp được Tuấn, một chàng trai khôi ngô lịch lãm, con nhà giàu có, ăn học đàng hoàng, và là Tổng giám đốc của một công ty. Chàng đã lo lắng cho Tuyền và đưa nàng ra khỏi vũng lầy mà nàng đang bước đi. Nhưng niềm hạnh phúc ấy không được bao lâu thì nàng bị cha của người yêu mình phát hiện đó là chính cô gái mà ông đã mua trinh năm nào. Vì vậy ông đã cấm tuyệt hai người qua lại với nhau. Và chính Tuyền cũng rất hận người đàn ông đã dùng trò điểu để cướp đi đời con gái của mình. Nên nàng quyết định không rời bỏ chàng trai này, mà ngược lại còn tìm mọi cách để trả thù. Thế nhưng sự tính toán ấy chưa đi đến đâu thì nàng đã bị người yêu gài bẫy để sang tay cho một gã đàn ông khác tận bên xứ Chùa Tháp. Và cái đêm oan nghiệt ấy, cũng là cái đêm định mệnh của nàng và gã đàn ông chơi bời kia. Sau khi bị ông ta quần thảo nhừ tử, nàng đã phát hiện ra sợi dây chuyền mà ông ta đeo nơi cổ giống như sợi dây chuyền của Mẹ. Nàng cầm sợi dây chuyền lên và ngắm nghía, rồi nhớ lời Mẹ:
-Đây là món quà mà Ba con đã tặng cho Mẹ như là một món vật định tình. Khi đó Mẹ cũng đã là một con điếm rồi, trong một lần gặp Ba con, ông ấy đã đưa Mẹ vào khách sạn và ân ái. Và kể từ đó Mẹ đã giành nhiều thời gian qua lại với ông ấy. Khi hay tin Mẹ có mang con, ông ấy bảo Mẹ phải phá, Mẹ không đồng ý, và thế là ổng ba chân bốn cẳng chuồn mất. Mẹ đã đi tìm khắp nơi nhưng không được......

Thấy Tuyền mân mê sợi dây chuyền, gã đàn ông kia hỏi:
-Em thích sợi dây này à?
-........
-Nếu em thích ngày mai anh sẽ ra tiệm đặt một cái ý hệt như cái này tặng em như món quà định tình nhé.
-.........
-Chỉ một lần với em mà anh cảm thấy mê em rồi đó. Cho anh thêm lần nữa nha.
-Em hỏi anh cái này nha.
-Ờ em hỏi đi.
-Từ đó đến giờ anh đã yêu bao nhiêu cô gái rồi, và dùng món quà như thế này để tặng?
-Đâu có ai đâu. Chỉ có em là người đầu tiên và duy nhất
-Anh xạo vừa vừa thôi, cỡ tuổi anh đáng là ba của em mà anh nói là chưa yêu và tỏ tình với ai à!
-Anh nói thiệt đó. Vì anh chỉ lo làm ăn thôi, nên đâu có thời giờ yêu đương.
-Vậy ông có nhớ là ông đã từng yêu thương một người và đã tặng cho bà ta một sợi dây chuyền giống như của ông không?
-Làm gì có.
-Ông đừng có ba xạo nữa.
-Vậy ông có nhớ sợi dây này không.- Vừa nói nàng vừa móc trong túi xách tay ra một sợi dây y hệt, trên đó có cái mặt dây chuyền hình trái tim, bên trong có khác hai cái tên của Mẹ nàng và gã đàn ông sở khanh ấy đưa cho ông ta xem. Xem xong ông ta tái mặt hỏi:
-Cô là????? Vì sao cô có sợi dây này??
-Tôi là là thì ông đã biết rồi chớ. Còn sợi dây này chính là của Mẹ đưa lại cho tôi trong lúc hấp hối, và bảo tôi phải đi tìm ông. Không ngờ
-Trời ơi, con gái, hãy tha lỗi cho Ba.
-Tha lỗi. Đây là cái tội lỗi mà chính ông đã gây ra. Ông đã ruồng bỏ người đàn bà mà ông nói là yêu thương và chính giọt máu của ông. Và ngày hôm nay, hai mươi năm sau, chính ông lại là kẻ dùng tiền để mua đứa con gái của mình và làm tình với nó. Bây giờ cả tôi và ông đều loả lồ như thế này thì làm sao nói chuyện cha con được đây hả, hả hả? Ông đúng là một đồ khốn nạn.

Nói xong nàng mặc đồ vào và chạy ra khỏi phòng, đi lang thang với những giọt nước mặt ngắn dài giàn giụa. Đi đâu, chẳng biết phải đi đâu??? Đi về một phương trời vô định nơi xứ lạ quê người. Nàng thương Mẹ nhiều, mà giận Mẹ cũng nhiều. Nhớ Cha nhiều, mà hận Cha cũng không ít. Cha con đã loạn luân với nhau thì làm sao mà sống được nữa đây. Không ai hay, không ai biết, nhưng lương tâm của mình hay biết. Vừa đi vừa khóc, vừa suy nghĩ miên mang dưới trời mưa gió, và.......... Ầm, nàng đã bị một chiếc xe hơi tông vào bay ra xa bất động........
Quốc Thái

Friday, April 19, 2019

BẤT CHỢT MỘT TÌNH YÊU

BẤT CHỢT MỘT TÌNH YÊU
Một chiều hè tôi ngồi trong tiệm nhỏ
Coi chừng hàng cho Mẹ vào ăn cơm
Bỗng từ xa có ánh mắt liếc dòm
Là em đó thẹn thùng đôi má đỏ
Một hồi lâu em e ấp hỏi nhỏ
" Ủa, đây là căn tiệm của nhà anh?"
Nhìn mắt em tôi khẽ gật đầu
" Đúng rồi đó, anh đang coi hàng cho Mẹ."
Tôi lại hỏi
" Em mua gì anh bán?"
Em đỏ mặt
" Mắc cở lắm anh ơi.
Anh đừng lo em đây có thể đợi.
Mẹ anh ra em mua một ít đồ."
Hai đứa tôi cùng trò chuyện tán dóc
Hỏi thăm em chuyện học ở trường.
***
Em tôi biết tại một ngã ba đường
Tôi thăm bạn, còn em viếng Thầy cũ.
Thầy của em là bạn thân tôi đó
Nó lẹ làng giới thiệu để làm quen
" Đây bạn thầy, còn đây là trò cũ."
Em khi ấy đơn sơ nhưng quyến rũ
Tôi rộn ràng, tim bỗng đập lung tung
Thằng bạn tôi nháy mắt, vỗ cái đùng
" Hai đứa đợi, thầy vào đây một lúc."
Hai chúng tôi nhìn cười nhau một chút
Hỏi thăm nhau vài phút để làm quen
Rồi chuyện hết, tôi hái lá làm kèn
Thổi tẹt tet làm em cười ngặt nghẽo
Tôi bảo rằng
" Anh đây đâu biết thổi
Chỉ làm trò cốt để ghẹo em thôi
Thấy em cười, anh đây vui quá đỗi
Vì hết lời, chẳng lẻ đối diện làm thinh"
Không lâu sau thằng bạn trở ra nhìn
Rồi nháy mắt với nụ cười tinh nghich
" Em lên xe để bạn thầy nó chở
Còn xe em thầy sẽ chạy theo sau
Làm một phát đến nhà thầy thiệt mau
Ăn bánh xèo Bà Ngoại thầy vừa đổ."
Nghe lời Thầy, em dạ nghe rất nhỏ
Rồi dịu dàng lên ngồi phía sau tôi
Thế là tôi đã được chở nàng rồi
Và cũng sẽ đưa em về khi trời tối
Quay qua bạn, tôi gật đầu như nói
"Cám ơn mầy tạo điều kiện cho tao."
Bạn hiểu ý nên chẳng nói lời nào
Chỉ nhoẻn cười, một nụ cười tinh nghịch
***
Đang miên mang thì Mẹ tôi ra đến
Tôi bảo rằng
" Đây là bạn của con
Ghé ngang đây để mua một ít hàng
Nhưng mắc cở nên đợi Mẹ ra bán."
Em thẹn thùng khẽ gật đầu
" Chào Bác
Bác cho con mua một ít đồ dùng."
Rồi đưa mắt liếc nhẹ tôi một cái
Hiểu ý nàng
Tôi ra phố
Đi chơi.
Tôi tinh nghịch nấp vào một góc đợi
Biết được nàng mua quần áo nhỏ, son môi
Cùng thêm khăn tắm, quần bò
Và vài cái áo quần cho người lớn
Tôi đón em ở đầu ra của chợ
Và mời em vào quán uống cà phê
Hai đứa tôi lại trò chuyện tỉ tê
Chuyện học đường, chuyện mê ly rùng rợn
Em hỏi tôi
"Nếu chiều nay có quởn
Mời anh về nhà Ngoại của em chơi."
Tôi mỉm cười nhìn em âu yếm
" Anh sẽ về nhà Ngoại cùng em."
Nhà Ngoại về đường tối nhá nhem
Tay trong tay tôi em cùng chung bước
Vài ba lượt chân em đà bị trượt
Khỏi con đường đê nhỏ mượt màu xanh
Của cánh đồng bát ngát bao quanh
Và bất chợt nụ hôn đầu san sẻ
Tình yêu đến nhẹ nhàng khe khẻ
Những nụ hôn nồng cháy lại trao nhau
Và từ đó xây lâu đài HẠNH PHÚC.
...
Quốc Thái

Friday, March 29, 2019

BI KỊCH CUỘC ĐỜI

BI KỊCH CUỘC ĐỜI

Hoa sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo ở miền Tây. Cô có một mối tình đẹp với Hoàng, một chàng trai nghèo cùng xóm. Hoàng mồ côi cha mẹ từ thuở nhỏ, và lớn lên trong sự đùm bọc yêu thương của hàng xóm. Hoàng siêng năng, chịu khó, hàng ngày chàng vừa đi làm mướn kiếm tiền nuôi sống bản thân, vừa đi học thêm để có được tương lai tươi sáng sau này hầu xây dựng một mái ấm gia đình với người mình yêu. Gia đình Hoa cũng chấp nhận mối tình này. Họ vui vẻ để hai trẻ qua lại với nhau, và thậm chí đã tính ngày cho hai đứa thành hôn.
 Cho đến một hôm......

Đó là mùa xuân 1992 khi có bà mai mối giới thiệu một đám nhà trai giàu có ở Saigon. Cha Mẹ Hoa vì muốn con được sống trong sung sướng và thoát khỏi cảnh nghèo nên đã đồng ý nhận sính lễ từ họ nhà trai trên thành phố, và cự tuyệt Hoàng. Hai ông bà bắt đầu ngăn cấm, chia rẻ, thậm chí cho bọn trai làng đánh đập Hoàng hòng cắt đứt mối quan hệ của hai đứa. Ông cũng đã nhiều lần dùng roi vọt răn đe con gái mình:
-Tau và Má mầy muốn cho bây có cuộc sống giàu sang sung sướng trên thành phố mà bây không chịu, cứ ôm lấy cái thằng Hoàng nghèo kiết xác ấy thì được gì. Suốt đời ăn muối à. Vừa nói ông vừa xuống những tay roi khiến Hoa đau điếng. 
-Nhưng người con yêu là anh Hoàng chớ không phải gã giàu có kia. Dù có nghèo nhưng được sống với người mình yêu là hạnh phúc Ba à.
-Tau đã quyết định rồi, không được cãi. Ngày giờ đã coi xong. Ngày 15 tháng Hai âm lịch tau sẽ gã mày.

Nói xong ông bỏ đi ra ngoài mặc cho con gái khóc nức nỡ và van xin