Friday, August 16, 2019

HAI TÁM NGÀY PHÉP

HAI TÁM NGÀY PHÉP
Truyện ngắn của Quốc Thái
(dựa theo truyện phim "14 Ngày Phép" của đạo diễn Johnny Trí Nguyễn)

Chiếc máy bay Boeing 747 của Hãng Hàng không Nam Hàn lượn vài vòng trên bầu trời Saigon và đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất mang theo chàng kỹ sư điện toán trẻ tuổi đẹp trai, lần đầu tiên về thăm quê nhà kể từ khi anh chào đời trên đất Mỹ vào thập niên tám mươi, sau khi Cha Mẹ anh rời Việt Nam năm 1975.

Sinh ra và lớn lên ở ngoại quốc, chàng kỷ sư trẻ lạ lẫm và sợ sệt trên chính quê hương của mình. Anh nói được tiếng Việt, nhưng khi nghe người Việt ở đây nói chuyện, anh không hiểu gì cả, vì ngôn ngữ Việt nơi nầy nó khác với ngôn ngữ Việt mà anh từng học, nghe, nói, và viết trên đất Mỹ. Anh như một du khách xa lạ đến thăm Saigon đúng hơn là một chàng Việt về thăm lại quê hương mình. Trên mảnh đất nầy anh không quen biết ai, và cũng chẳng có ai là họ hàng vì tất cả người thân, đại gia đình, của anh đều sống ở Mỹ, Canada, Úc, thậm chí ở châu Âu. Chính vì thế chàng đã gọi một chiếc taxi và về thẳng khách sạn Marriott mà anh đã đặt trước khi còn ở bên Mỹ.

Đánh một giấc ngon lành sau một chuyến bay dài, chàng thức dậy lúc 8 giờ tối mà cứ ngỡ là 8 giờ sáng. Đánh răng, rửa mặt, chọn một bộ đồ thích hợp, chàng huých sáo đi ra khỏi phòng. Khi xuống đến lobby, chàng ngạc nhiên vì trời tối và đèn đường sáng choang. Chàng hỏi anh bảo vệ mây giờ và được cho biết là đã gần 9 giờ đêm. Chàng ngỡ ngàng một lúc rồi như chợt nhớ ra, ngày Mỹ là đêm Việt Nam, nên giờ nầy tối là đúng rồi. Thôi cũng được, thế thì mình đi dạo phố một lúc vậy-chàng nghĩ thầm- và hỏi anh bảo vệ:
-Ở đây có chổ nào đi bộ gần hả anh?
-Ồ, anh đi dọc theo con đường này, rẻ trái, đi một lúc anh sẽ gặp phố đi bộ Nguyễn Huệ. Nơi đó người ta đi chơi đông vui lắm.
-Ok, cám ơn anh

Chàng vừa dời gót thì anh bảo vệ gọi giật ngược trở lại:
-Này anh, ở đây không giống như bên Mỹ nha. Bọn móc túi, giựt dọc, lừa đảo nhiều lắm đó. Tui thấy anh ngơ ngơ ngáo ngáo kiểu này chắc chắn sẽ là con mồi ngon của chúng rồi. Thôi để tui kêu thằng em đi theo anh để có gì nó có thể giúp anh xử lý.
-Vậy hả anh? Vậy thì tốt quá. Thú thật, đây là lần đầu tiên tôi về đây. Tôi y như một kẻ ngoài hành tinh trên mảnh đất này vậy.
-Anh yên tâm. Ở đây sẽ có người hướng dẫn và giúp đỡ anh nếu anh cần.

Vài phút sau, Đông Nguyễn, cùng anh bảo vệ song hành đi vào đường phố đầy người và xe cộ. Anh bảo vệ hỏi:
-Anh tên gì?
-Tôi tên Don, họ Nguyễn.
-Ồ anh mang tên Mỹ à?
-Không tên tôi thuần Việt. Ba Mẹ tôi không đặt tên Mỹ cho con.
-Thế sao tên anh lại là Don?
-Tên tôi là Đông, nhưng người Mỹ họ cứ gọi lộn hoài nên tôi đổi thành Don cho họ dễ gọi chứ trên giấy tờ vẫn là Đông.

Hai chàng thanh niên không nói thêm một lời nào nữa. Đông rất thích thú với hoạt cảnh nơi đây. Cái ồn ào náo nhiệt của tiếng nói, tiếng cười, tiếng còi xe, tiếng rao hàng, tiếng chửi tục, tất cả tạo thành một âm thanh là lạ mà chàng chưa bao giờ chứng kiến trên đất Mỹ.

Mười ngày êm ả trôi qua. Don tự mình khám phá Sài thành. Khi thì một mình, khi với nhân viên khách sạn. Và chàng đã vô cùng hào hứng khi gặp những chàng Tây ba lô ở nơi đây. Anh cũng hoà mình vào với những anh chàng Tây hiểu biết về phong tục tập quán, các món ăn Việt Nam hơn cả chính người mang dòng máu Việt một trăm phần trăm là anh. Một hôm đang lang thang. bỗng chàng nghe tiếng gọi tên mình thật lớn đâu đó phía sau lưng:
-Don, Don, Don
Ai mà biết tên mình ở đây mà gọi vậy cà- chàng nhủ thầm. Rồi đứng lại nhìn về phía có tiếng gọi
-Trời David, mầy đi đâu đây. Don mừng húm khi gặp lại người bạn bên Mỹ.
-Tao vừa mới đáp xuống đây. Còn mầy, về bao lâu rồi?
-Hơn mười ngày rồi mầy ạ.
-Thấy thế nào?
-Vui.
-Mầy mới về lần đầu phải không? Chắc chưa biết rành ở đây đâu. Thôi để tao làm người hướng dẫn cho mày hé. Tao thì năm nào cũng về nên đã quen hết mọi ngóc ngách ở đây.
-Vậy thì còn gì bằng.

David dẫn Don đi chơi khắp nơi, giới thiệu nhiều bạn bè mới. Mà cái khoản ăn nhậu, gái gú thì David rành sáu câu vọng cổ. Chổ nào ăn chơi nhất, nơi đâu có gái đẹp nhất, hắn đều biết tất tần tật. Cái khoản massage thì khỏi phải nói, massage từ A đến Z và còn có cái vui vẻ trước giờ tạm biệt nữa mới chết. Đêm đâu tiên, Don như con nai tơ, ngồi yên như đang thiền, tay chân không dám cựa quậy, được em ôm thì ngay lập tức hất tay cô gái ra. Sự ngây ngô và nhát gái của Don đã làm David cười một trận té ghế. Rồi ngày hai, ngày ba, dưới sự dẫn dắt và dụ dỗ của David, Don từ một anh chàng khờ khạo, nhát gái đã trở thành một tay chơi thứ thiệt. Uống rượu, cua gái, nhảy nhót, massage, và thậm chí cái khoản trai gái Don cũng thành thạo tuốt. Bây giờ dưới con mắt của chàng thì Saigon chính là thiên đường, còn bên kia bờ đại dương là địa ngục. Thật tình mà nói, một thằng con trai lớn lên chưa từng ăn chơi bao giờ, đứng trước những cám dỗ của rượu bia, xác thịt thì làm sao mà không sa ngã nếu không có đủ bản lĩnh. Và Don đã bị David lôi cuốn vào những buổi ăn chơi thâu đêm suốt sáng.

Và rồi, trong một lần như thường lệ. Don và David xuống vũ trường chơi. Don đã bị hớp hồn bởi một cô gái xinh đẹp với vẻ ngoài thánh thiện. Daivd bảo Don đến cua cô gái ấy. Don làm theo và đã thành công. Đêm đó hai người cùng về khách sạn nơi Don lưu trú và những cuộc mây mưa kéo dài đến sáng. Bỗng dưng Don thấy yêu cô gái này, Don có cảm giác là tiếng sét ái tình đã đánh trúng tim mình nên muốn giữ cô ấy lại bên mình:
-Em ở lại đây với anh nha, đừng về, và cũng đừng đi làm ở chổ đó nữa
-Nhưng mà em không thể. Em phải đi làm để kiếm tiền gởi về cho gia đình.
-Anh sẽ lo cho em.
-Thiệt không? Từ đó đến giờ đàn ông đến với em chỉ vì thể xác, nhục dục, chớ chẳng có ai nói lời yêu thương tự đáy lòng đâu.
-Nhưng anh là ngoại lệ. Khi về Mỹ anh sẽ lo làm thủ tục giấy tờ và lãnh em qua sống với anh.
-Thiệt.
-Thiệt đó.

Cô gái mừng quá, ôm hôn Don thắm thiết, và những cuộc mây mưa lại tiếp diễn cho đến trưa khi cả hai không còn sức nữa. Họ cùng vào phòng tắm táp và xuống đường đi tìm đồ ăn. Hôm sau cô gái mời Don về quê mình chơi. Quê nàng ở một vùng biển xinh đẹp hiền hoà. Người dân lam lũ làm ăn, cuộc sống nghèo khổ, và khốn khó, nhưng người dân thì rất giàu tình cảm. Họ mới gặp Don lần đầu mà đã như thân thiết tự bao giờ. Don được theo họ đi chày lưới, ăn những món ăn dân giã, sống hoà mình với thiên nhiên. .....

Don nói với Thuỷ:
-Cuộc sống ở đây êm ả quá em nhỉ. Không ồn ào náo nhiệt như Saigon. Không ăn chơi đàn đúm, không và đủ thứ không hết. Nó yên lặng giống như cuộc sống bên Mỹ vậy, nhưng có điều quê mình còn nghèo quá.
Thuỷ gục đầu vào vai người yêu nũng nịu:
-Đúng rồi anh. Quê em nghèo lắm, nhưng con người lại thánh thiện. Cái tình người ở đây là giàu nhất. 
-Sao em không ở đây với gia đình mà vào Saigon làm việc ấy?
-Ý chết, anh nói nhỏ thôi. Gia đình muốn em vào trong đó học và tìm một công việc tốt hơn để cuộc sống sau này không phải khốn khó. Nhưng em học chưa đến đâu thì bị bạn bè xấu lôi cuốn ăn chơi rồi xa đoạ. Để có thật nhiều tiền trang trải cuộc sống, trả nợ, và phụ giúp gia đình, em đã lao thân vào chốn ấy như con thiêu thân mà không biết ngày trở về. Ba Mẹ em và bà con hàng xóm ở đây vẫn cứ tưởng là em học hành thành đạt và có công ăn việc làm ổn định, chớ họ đâu có biết em là......
-Từ nay em không cần phải làm việc đó nữa. Anh sẽ lo lắng cho em.
Nói xong Don đặt lên môi Thuỷ một nụ hôn nồng thắm. Rồi Thuỷ kéo Don vào một góc khuất mà nơi đó chỉ có thế giới của hai người....và trò chơi thể xác lại bắt đầu.

Thắm thoát thời gian ở Việt Nam đã hết. Ngày mai Don lại phải lên máy bay để trở về bên kia bờ đại dương và tiếp tục cuộc sống thường nhật. Đêm chia tay quyến luyến bịn rịn. Don và Thuỷ đã trao cho nhau những nụ hôn, những ân ái, những lời yêu thương, những hẹn hò, những ý định tương lai, và rất rất nhiều.

........................................

Như lời đã hứa, Don về Mỹ làm việc và chu cấp hàng tháng cho người yêu nơi quê nhà. Thuỷ muốn gì Don cũng thực hiện. Và đúng một năm sau ngày chia tay, Don lại âm thầm về nước cốt là để làm cho Thuỷ ngạc nhiên. Nhưng chuyến về lần này đã là dấu chấm hết cho một cuộc tình, và cũng là chuyến về cuối cùng vì Don sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay lại cái xứ này nữa khi mà anh đã tình cờ nhìn thấy người yêu của mình đi vào khách sạn cùng một người đàn ông khác. Don đã tìm hiểu sự việc và đã biết rằng Thuỷ không hề bỏ nghề mà vẫn hàng đêm đón và đi khách tại đây. Don thấy đau nhói trong tim vì tình yêu của mình đã bị lừa gạt một cách trắng trợn.
Quốc Thái

No comments:

Post a Comment