Friday, August 12, 2016

Mùa Thu Chết

Mùa Thu Chết

Vũ, một chàng trai trẻ xuất thân từ một gia đình trung lưu ở miệt Tân Châu, An Giang, vừa hoàn thành bậc trung học và khăn gói lên đường để thi vào một trường danh tiếng tại Dalat, đó là trường Võ Bị Quốc Gia, vào cuối năm 1959.
...
Nhớ lại, cách đây bảy năm, sau khi xong bậc tiểu học, Vũ phải lên Long Xuyên để học tiếp bậc trung học vì Long Xuyên là một vùng đất phát triển và sớm hấp thụ nên văn minh từ Saigon, nên gia đình Vũ muốn chàng lên đây theo học để có một tương lai tươi sáng hơn ở những vùng quê hẻo lánh nơi miền sông nước Tân Châu. Chân ướt chân ráo đến phố thị Long Xuyên, Vũ tá túc tại nhà người cô bà con để trọ trong những năm theo học ở đệ nhất và đệ nhị cấp. Những ngày đầu xa nhà, Vũ nhớ vô cùng từng con đường, góc chợ, hàng cây, và những thằng bạn cùng xóm với những trò chơi như bắn đạn, bắn dây thun, hay tán lon, đá dế, v.v... những trò chơi dân giả sao mà vui lạ và khó quên. Phố thị Long Xuyên tuy nhà cửa còn thưa thớt, xe cộ ít ỏi, nhưng lại là phố thị sầm uất nhất trong khu vực. Nơi đây cũng là chợ đầu mối tập trung hàng hoá để đưa về Saigon phân phối. Dù nhớ nhà, nhưng Vũ vẫn đặt việc học là trên hết vì đó cũng là kỳ vọng của cha mẹ ở quê nên chàng chỉ biết học và học. Ngoài thời gian ở trường, chàng chỉ quanh quẩn ở nhà học bài và phụ giúp gia đình người cô trông coi hàng quán.

Thời gian thắm thoát thoi đưa, chàng trai miệt Tân Châu ngày xưa bây giờ đã trở thành một chàng trai phố thị Long Xuyên. Ở đâu lâu ngày thì trở thành thân quen nơi đó, chàng nghĩ vậy, vì cảm giác nhớ như những ngày đầu không còn nữa. Những lần về thăm nhà, gặp lại mấy thằng bạn trong xóm, cùng đi ăn uống, chơi đùa, nhưng cái cảm giác thời tiểu học không còn, và ngày chia tay trở lại trường cũng chẳng nhớ nhung như xưa. Có lẻ chàng đã lớn, có lẻ chàng đã quen với cuộc sống nơi thành thị nhộn nhịp? Nhiều câu hỏi chàng tự đặt ra mà không có câu trả lời. Nhưng có một điều chàng có thể khẳng định rằng...bởi vì mình đã yêu, và đã có người yêu.

Năm đó, vào ngày tựu trường, chàng đã tình cờ gặp Vi, và cái cảm giác là lạ lâng lâng dâng lên trong lòng chàng. Suốt ngày hôm ấy, và cả những ngày hôm sau, hình bóng của Vi luôn ở trong tâm trí chàng. Vũ tự hỏi: "chẳng lẽ mình đã yêu?" "Không, mình còn một năm nữa mới xong bậc trung học, không thể yêu được. Nàng nhỏ hơn mình một lớp, lại càng không thể yêu." Nghĩ vậy nên Vũ cương quyết rằng, đó không phải là tình yêu, mà có thể là một tia sét của cái tuổi mới lớn. "Vâng, đúng vậy." Chàng nhủ thầm. Nhưng rồi cái bóng hình ấy cứ lởn vởn trong đầu Vũ, ngày nào cũng gặp người con gái có nước da bánh ít, mái tóc dài chấm thắt lưng, đôi vai tròn đầy đặn, và nhất là cái mùi con gái mỗi khi nàng đi ngang qua đã làm Vũ ngất ngây. Đôi mắt tròn xoe, hai hàm răng trắng đều như hạt bắp càng làm chàng điêu đứng mỗi khi Vi nhìn hay cười. Một ngày giữa năm học, không dằng lòng được nữa, khi chàng đã cảm nhận ra rằng nàng cũng có cảm tình với mình, Vũ quyết định viết thư gởi nàng để bày tỏ tâm tình. Sau mấy đêm vò đầu bức tóc, bóp trán, nặn óc, Vũ viết được vỏn vẹn có mấy chữ:

"Vi mến,
Lần đầu tiên gặp Vi, Vũ như bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Hình ảnh Vi ngày đêm hằn sâu trong tâm trí Vũ. Bấy lâu dặn lòng là phải đặt việc học lên hàng đầu, nhưng lý lẻ con tim đã thắng lý trí. Hôm nay Vũ bạo gan viết lá thư nầy gởi đến Vi và mong được làm bạn cùng Vi.

TB:  Hôm nay Vũ quyết định nói ra, nếu không cái bụng của Vũ nó sẽ phình ra, bự lên và bể mất".

Vỏn vẹn chỉ bấy nhiêu, rồi chạy ù đến đưa Vi khi gặp nàng trong sân trường. Sau đó Vũ hồi hợp chờ đợi. Một ngày, hai ngày....một tuần...hai tuần...Vẫn không thấy Vi trả lời dù rằng nàng đã gặp Vũ hằng ngày nơi sân trường. Tính ý nàng cũng không có gì khác biệt càng làm Vũ bối rối hơn. Gần một tháng trôi qua, vẫn bặt vô âm tín, Vũ định bỏ cuộc thì một buổi sáng trước giờ vào lớp, Vi đã nhờ người bạn thân trao mảnh giấy nhỏ cho Vũ, cũng vỏn vẹn mấy chữ:

"Vũ thân mến,
Vi cũng như Vũ. Đã mến Vũ từ lần gặp đầu tiên. Hôm nay mình làm bạn với nhau hé. Còn chuyện con tim thì cứ để nó tự nhiên đi Vũ nhé.
Vi"

Úi trời ơi. Đọc xong Vũ mừng như được một viên kẹo hồi còn bé tý. Chàng vội nhảy lên reo mừng sung sướng làm đám bạn xung quanh chẳng biết gì...nhìn Vũ ngơ ngác. Chàng mắc cở chạy một mạch vào lớp.

Buổi chiều cuối tuần, hai người hẹn nhau đi chơi. Đó là buổi đi chơi đầu tiên của Vũ và Vi. Chàng và nàng cùng nhau đạp xe qua những con đường trong thị xã Long Xuyên, uyên thuyên biết bao điều. Vũ cho biết mộng ước của chàng là được trở thành một quân nhân để chiến đấu bảo vệ đất nước. Và Vi cũng ủng hộ và động viên Vũ. Biết được hoài bão của Vũ, nàng càng yêu mến Vũ nhiều hơn. Tình bạn giữa họ ngày càng gắn bó cho đến một ngày.....một ngày thứ Bảy khi hai người ngồi trong rạp chiếu phim, Vũ đã mạnh dạn nắm tay Vi lần đầu tiên, và cả hai bắt đầu đổi cách xưng hô:
Vũ nói:
--Vi nè
Vi đưa mắt nhìn Vũ.
--Chuyện gì Vũ?
À phim hay ghê. Vũ nói bâng quơ.
Vi nói:
--Dạ.
Vũ đưa bàn tay mình tìm lấy tay Vi.
--Anh....anh......yêu em.
Vi mắc cở, nhưng vẫn để tay mình trong tay Vũ và nói:
--Em biết. Em cũng vậy.

Thời gian thắm thoát thoi đưa, tình yêu của Vũ và Vi càng lúc càng mặn nồng theo thời gian. Vũ đã lấy được mảnh bằng Tú tài và chờ ngày nhập trường ở Dalat. Những ngày nghĩ hè, chàng về quê để phụ giúp gia đình, cuối tuần chàng mới đón xe lên Long Xuyên để cùng người yêu dạo phố, cine, và đi chơi đây đó. Chiều Chủ nhật chàng lại về quê. Rồi ngày nhập trường Võ Bị cũng đã đến. Vũ từ biệt cha mẹ cùng anh chị em để lên đường bắt đầu cho cuộc sống mới, cuộc sống của một sinh viên quân ngũ. Trước khi lên Dalat, Vũ ghé lại Long Xuyên thăm và từ biệt người yêu. Hai người cùng nhau rảo bước trên những con đường quen thuộc, vào những quán ăn mà hai người đã có nhiều kỷ niệm. Và giờ chia tay đã đến, Vi nước mắt chảy dài trên hai má nắm lấy tay Vũ và nói:
--Anh yêu, ngày mai nầy là em không còn được ở bên anh nữa rồi. Anh lên đó nhớ giữ gìn sức khoẻ nhe.
--Anh sẽ rất nhớ em đó. Không có em anh buồn lắm. Em ở nhà phải ráng học nghe không.
...
Đà Lạt thành phố sương mù, đẹp và thơ mộng đã làm mê lòng các chàng trai nuôi mộng hải hồ, nguyện hiến dâng sức trẻ cho quê hương đất nước. Các chàng trai mặt búng ra sữa đến từ khắp nơi đang háo hức chờ đợi nhập trường. Đó là một ngày đẹp trời cuối tháng Mười Một năm 1959. *Ngôi trường Võ Bị uy nghi, đồ sộ, tọa lạc trên một ngọn đồi cao (ngọn đồi mang số 1515), giữa núi Lapbé Sub và hồ Than thở, được xây cất kể từ 1960. Đây là nơi tụ hội của bao chàng trai khôi ngô tuấn tú, chọn nghiệp kiếm cung để thoả mộng sông hồ*.(Lê Đình Cai-Đà Lạt và những kỷ niệm về trường Võ Bị Quốc Gia)

Không lâu sau đó thì Vi cũng lấy được mảnh bằng Tú tài và lên Saigon theo học ở trường Đại Học Văn Khoa. Từ đó những cánh thư chứa đầy yêu thương của đôi trai tài gái sắc bay qua lại với nhau qua nhịp cầu Bưu điện. Thỉnh thoảng nàng đón xe lên Dalat thăm người yêu, hay đôi khi Vũ đón xe về Thủ đô thăm nàng trong những ngày nghĩ phép ngắn ngủi. Những ngày cuối tuần hay nghĩ lễ,  và Vi thường có những khoảng thời gian bên nhau bách bộ khắp các con phố Dalat thơ mộng, hay vào quán ăn hàng, đi ciné. Các chàng trai trong những bộ đồng phục sinh viên sĩ quan đi bên cạnh các cô gái áo dài thướt tha hay những bộ đồ hợp thời trang là niềm ao ước của bao chàng trai cô gái mới lớn. *Hình ảnh oai phong, lẫm liệt của các sinh viên Võ Bị, xuất hiện trong bộ lễ phục uy nghi màu trắng, cổ cao, có sọc xanh, tua vai vàng, với thanh gươm bên cạnh… trong các dip lễ  tại địa phưong đã gây ấn tượng sâu đậm trong tâm hồn của bao chàng trai* (theo Đà Lạt và những kỷ niệm...của tg Lê Đình Cai) nuôi mộng hải hồ và khát vọng đem chí trai bảo vệ non sông đất nước. 

Những Hồ Than Thở, Thác Cam Ly, Hồ Xuân Hương...đều in đậm dấu chân của Vũ và Vi. Ở nơi đây, đâu đâu cũng đầy ấp kỷ niệm của hai người. Là một sinh viên sĩ quan, Vũ vừa được huấn luyện quân sự, vừa được học văn hoá, và khi ra trường sẽ được cấp bằng Cử nhân. Sau những năm trong quân trường, các tân khoá sinh, những người trước đây trông bảnh bao, ốm yếu, giờ là những chàng trai khoẻ mạnh, da sạm nắng, oai phong, rắn chắc.

Thời gian huấn luyện đã qua. Các chàng trai sinh viên sĩ quan bây giờ là những vị chỉ huy trong các binh chủng của Quân lực Việt nam Cộng Hoà và được đưa đi khắp bốn vùng chiến thuật. Vũ gia nhập vào bộ binh và đã từng chiến đấu ác liệt với quân thù. Những trận đánh nảy lửa, những cuộc đụng độ không cân sức, những chuyến hành quân thâu đêm suốt sáng,..., đều có sự góp mặt của Vũ. Trong một lần bị cộng quân phục kích, Vũ đã bị thương nặng và được trực thăng chở về bệnh viện cấp cứu. Sau khi xuất viện, Vũ đã không còn đi tác chiến nữa mà được lệnh về làm việc ở Bộ Chỉ Huy, sau đó là các Quân khu và Tiểu khu. Vũ và Vi đã thành hôn sau lần chàng bị thương, tại một nhà hàng ở Cholon, và những đứa con dễ thương đã lần lượt ra đời.

Cuộc chiến ngày càng ác liệt, súng nổ đì đùng khắp nơi. Những vùng đất Việt nam Cộng hoà từ từ rơi vào tay địch. Rồi ngày đại tang cũng đã đến khi Thủ đô Saigon thất thủ. Vũ cùng bao Quân Cán Chính của VNCH đã bị lừa khi tin lời bịp bợm của bọn cs Bắc Việt là chỉ đi học tập cải tạo trong mười ngày. Chàng cùng đồng môn, đồng đội đã bị lưu đày khổ sai tận miền Bắc rừng thiêng nước độc. Vũ đã gọi cái ngày của tháng Tư đen là "Mùa Thu Chết" cho chính bản thân chàng ở tuổi ngoài ba mươi.
... Mười ba năm tù khổ sai trong ngục tù cs, và bốn năm trong nhà tù lớn VN, cuối cùng Vũ và gia đình cũng đã đến được bến bờ Tự do qua diện HO. Lại bắt đầu lại từ đầu với hai bàn tay trắng. Làm việc, học hành, và có được mảnh bằng kỷ sư cùng cơ ngơi vững chắc. Năm tháng thoi đưa, các con của Vũ-Vi cũng đã thành nhân và thành thân với những công việc vững chắc nơi xứ Cờ Hoa. Hôm nay, Vũ, một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết năm nào khi bước chân vào trường Võ Bị, một sĩ quan chỉ huy can trường nơi dầu sôi lửa bỏng, một người tù chỉ với da bọc xương, tưởng đã bao lần bỏ thây nơi ngục tù u tối,..., đã là một ông lão ngoài bảy mươi, ngồi nhớ lại những chuyện đã qua của đời mình mà tưởng chừng như những thước phim trên màn ảnh rộng. Đã hơn bốn mươi mùa thu đi qua, mùa thu năm nào cũng là một "Mùa Thu Chết"
QThai


*Bài nầy, Quốc Thái xin được kính tặng thân sinh cùng các Chú Bác, quý NT/VTH đã từng là một cựu sinh viên Sĩ quan dưới trường Mẹ Võ Bị Đà Lạt mà Quốc Thái được hân hạnh làm thế hệ hai.

**Những nơi có dấu * là trích từ http://www.dalatdauyeu.org

No comments:

Post a Comment