Sunday, August 28, 2016

Hai mối tình tan vỡ

Hai mối tình tan vỡ

Gần cả tháng nay hai Hoàng không tài nào ngủ được. Lý do đơn giản là anh đang tức giận cho một mối tình tan vỡ. Anh giận, giận cho cô ba Hường đã lỡ bước sang ngang, khiến cho anh bỏ ăn bỏ ngủ và tàn tạ như kiếp hoa tàn, rồi ôm mối hận tình với cung đàn vĩnh biệt

Một buổi sáng trời mưa, anh lang thang ra chợ để tìm cái gì lót dạ thì bắt gặp cô ba Hường đang ngồi ăn hủ tíu ở ngay đầu chợ Cầu Ông Lãnh, anh liền đi đến và hỏi:
--Hường ơi, tại sao em lại nỡ bỏ anh đi tựa như thuyền ra cửa biển, để cho tình của hai ta tan vỡ như Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài?"

Cô ba nghe nói vậy liền đứng phắt dậy, ngó anh hai một cái rồi ngoe nguẩy bỏ đi với cái mặt lạnh lùng và oai hùng như cô gái Đồ Long. Hai Hoàng vẫn đi lẻo đẻo theo sau thủ thỉ thì thầm:
--Tại sao em lại không nói với anh một lời nào? Tại sao em ghét anh dữ vậy? Tình yêu của anh dành cho em bao giờ cũng tràn đầy như tấm lòng của biển. Còn em thì quá cay đắng lạnh lùng với anh tựa song long thần chưởng.

Cô ba Hường vẫn im lặng bước đi không thèm nhìn anh hai Hoàng nửa con mắt. Hai Hoàng vẫn tò tò theo sau mà nói:
--Em à, chuyện đã qua rồi, em đừng giận anh nữa mà. Anh thì lúc nào cũng muốn tình của hai đứa mình được đẹp duyên chùa tháp. Dù có xây đắp tình yêu trong manh áo quê nghèo, dù cho anh có phải làm việc vất vả đến phơi thây ngoài Vạn Lý Trường Thành. Dù cho có đi khắp chân trời góc biển làm cánh chim trời bạt gió, hay làm Hoàng Đế của thây ma....Thì anh đây vẫn một lòng yêu em và ước muốn cùng em xây dựng hạnh phúc nơi chân trời mới. Nếu em không chê thì anh đây sẽ tặng em hai chuyến xe hoa thắm đượm tình anh trong nửa bản tình ca.

Cái anh chàng nầy miệng môi dẻo dai, nói hoài không ngừng nghĩ, và cứ lẽo đẻo đi theo. Cuối cùng thì cô ba cũng siêu cái lòng, đứng lại và nói như vầy nè:
--Tui đây ớ đâu có dám giận hay chê bai gì người ta đâu. Anh nghèo anh giàu anh khổ tui vẫn yêu mà. Chỉ có điều anh lưu manh hung dữ quá à, ai mà chịu nổi.

Hai Hoàng nghe vậy bèn cướp lời:
--Anh đâu có hung dzữ đâu em, anh hôn ít ít thôi hè. Anh nào có hung như Lệnh Xé xác, hay người giết mướn, hay đao phủ đâu em. Tại em hỏng biết đó thôi, chớ anh đây thật hiền hoà như Phật tử Hốt quy, luôn ở bên người con gái dịu dàng e ấp như nụ cười sư nữ, có một tâm hồn của người Mẹ Việt Nam.

--Cái anh nầy giỏi nịnh không à, cái miệng ngọt sớt như mía lùi vậy đó, ai nghe cũng mê hết.


--Em đẹp như người đẹp Tô Châu, còn anh đây thì hùng dũng như anh hùng Xạ Điêu. Chúng ta hãy cùng nhau xây đắp tình yêu để nửa đời hương phấn khỏi phải cô liêu lạnh lùng.

Dù rằng hai Hoàng có năn nỉ ỉ ôi, và dù rằng ba Hường nghe cũng có êm tai, mát mặt, và cũng có chút xiêu lòng, nhưng cuối cùng thì cô ba cũng bỏ đi một nước không thèm ngó lại khiến cho anh bị bơ vơ lạc lỏng giữa chợ nầy.
... Từ khi ba Hường bỏ quê ở Cà Mau lên Saigon sinh sống, thì hai Hoàng rất buồn và đau khổ. Anh chẳng muốn làm gì và cũng chẳng muốn ăn chi. Ngày đêm cứ say sỉn. Ba má anh thấy vậy bèn kiếm chổ mối mai để anh quên đi mối tình cũ. Ngày tháng qua đi, cuối cùng hai Hoàng cũng nguôi ngoai và nghe lời cha mẹ đi lấy vợ. Sau đó dọn lên Saigon sinh sống. Nghe bạn bè nói cô ba Hường ở gần chợ Cầu Ông Lãnh, nên anh thường lân la đến đó để dò la. Rồi nhớ lại chuyện ngày xưa, nên tức giận, và cứ trằn trọc bân khuân giấc chẳng thành.

Gặp lại cô ba Hường sáng nay, sau khi chia tay, anh đâm ra lo cho cái tình nghĩa phu thê của mình cũng đang rạn nức vì những bất hoà. Ngẫm nghỉ, anh lại lo sợ cho hai chiều ly biệt, sợ con vợ nhà nó ôm gói ra đi, sợ nó sống lang thang như bà chúa ăn mày, sợ nó vất vả như người không mẹ. Bao nhiêu lo sợ, sợ rồi lo, cuối cùng nó cũng xảy ra. Một ngày kia vơ anh đã bỏ anh mà tìm đường lên xứ Thái. Anh năn nỉ quá chừng, nhưng đành bất lực nhìn theo mà lệ đổ như mưa rừng. Anh khóc, khóc thật nhiều như đứa trẻ lên ba, lệ cứ rơi dài trên hai má như nước mắt kẻ sang Tần. Từ nay anh đành sống một mình, cô đơn như sầu lên ngọn cỏ, mỗi sáng chiều gởi hồn về theo lá của rừng xanh. Ngày ngày đã không còn nhìn thấy đôi mắt người xưa. Hai mùa thu lạnh anh hai Hoàng vẫn đợi chờ vợ quay về, nhưng đáp lại là sự trống vắng bên vườn Hạnh sau chùa. Nhớ lại năm xưa, khi ngày cưới gần kề, anh rất nôn nóng cho cái ngày ấy mau tới để anh được đưa nàng về dinh. Anh quý vợ như tình nàng ca kỹ, như cô giáo hiền, như người đẹp Bạch Hoa Thôn. Hai Hoàng tự hứa với lòng rằng cho dù có ai đó lấy Đồ Long Đao hay Gươm Ngũ Đế cũng không thể chia rẽ được tình yêu của anh dành cho vợ. Thế nhưng hôm nay, anh lại bị bội phản, để năm canh bụi mờ ải nhạn, để tình anh theo nước chảy qua cầu.

Trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống, và tuổi đời cũng đã nhiều, anh không còn buồn bả bê tha như xưa. Chỉ buồn cho số kiếp bọt bèo. Anh buồn chán nên ra dưới cội Bồ Đề, để nhìn trăng sương Cầu Trúc, và gởi lòng mình theo tiếng trống sang canh. Xa xa có tiếng gì nghe ghê rợn như là hồn ma báo oán, như quỷ bão phong ba. Sáng ra nhìn sương mù trên non cao mà lòng dạ rối bời. Cứ nhớ mãi bóng hình người vợ tựa như con gái chị Hằng. 

"Em đã lỡ bước sang ngang, coi như một trang tình sử nửa lại qua, dù sao thì anh cũng mãi yêu em như yêu cô gái sông Đà, bởi vì mắt em là bể oan cừu ngàn năm." Hai Hoàng nghĩ bụng như thế và cũng để tự an ủi mình. Một mối tình đầu tan vỡ, vì nàng đã lỡ bước sang ngang, một mối tình cuối cũng vỡ tan vì người vợ đầu ắp tay gối lại bội phản. Hai mối tình đến rồi đi, cuối cùng anh vẫn là anh, một mình một bóng cho đến cuối cuộc đời.
QThái

(Phỏng theo bài hát của ns Văn Hường)

Thơ Quốc Thái-Nhạc Lmst

 HANH PHUC KHI CO ME
  
                                                                                
LYRICIST: QUOC THAI
MUSIC COMPOSERLMST
HARMONISTLMST
SINGERChua co
YOUTUBE: Chua co
               


*Xin phep tac gia Thi si cho duoc cong tac phan am nhac
va duoc pho bien bat vu loi tren mot so Dien dan bon phuong

*When I give you my time, I’m giving you a portion of my life.


CUNG THI SI TAC GIA QUOC THAI:

www.lmstflorida.com/?1727 ME (Tho Quoc Thai, Nhac Lmst)

www.lmstflorida.com/?1710 Doi My Vo Dich (Tho Quoc Thai, Nhac Lmst)

www.lmstflorida.com/?1661 Thu Sang (Tho Quoc Thai, Nhac Lmst)

www.lmstflorida.com/?1730 Lien khuc Tinh Nghia Vo Chong (Tho Quoc Thai, Nhac Lmst)

www.lmstflorida.com/?1740 Lien khuc Coi Tam (Tho Quoc Thai, Nhac Lmst)

www.lmstflorida.com/?1745 Lien khuc Coi Tam Chuyen Tau Cuoi (Tho Quoc Thai, Nhac Lmst)
__._,_.___

Posted by: LMSTPalmCoast@aol.com

Thursday, August 25, 2016

Bài thơ đoạt giải nhì của Châu Hà tại trại hè Văn Bút Houston 2016

 TRÀ ÐÀM LỀU CHÕNG THI THƠ
                         
                            Rỡ ràng áo trắng bóng thi nhân
                            Mặc tưởng trầm tư ý xuất thần
                            Phóng bút hương thơ lòng ái quốc
                            Vươn tay chào đón khách tao nhân..!
                            Trà đàm vi vút hòa giai điệu
                            Lều Chõng thênh thang giáng bút thần!
                            Giữ lửa ấm lòng duyên tao ngộ...
                            Thi đàn hải ngoại khắc tình thân..!

                                                                            CHÂU HÀ.

 TRẠI HÈ VĂN BÚT HOUSTON

                                   
Tháng tám trời Thu trải nắng vàng
                                        Trại Hè Văn Bút đã đăng quang
                                        Houston - Texas triển khai Hội
                                        Mặc Khách - Tao Nhân liên kết đoàn..!

                                        Thăng trầm Thức Ngủ bóng thời gian
                                        Văn Bút hôm nay chiếm bảng vàng
                                        Tình Bạn - Tình Yêu - Tình Văn Bút
                                        Một trời thanh sắc tỏa hào quang..!

                                        Bạch y sĩ tử gọi hồn thơ...
                                        Lều chõng tâm giao vương ý thơ!
                                        Thêm bạn, thêm tình...nguồn cảm xúc
                                         Trà Ðàm sinh hoạt thỏa tình mơ..!

                                        Mặt hồ êm ả nước trong veo..!
                                        Ðôi ả Thiên Nga lướt mái chèo
                                        Xuất khẩu lời thơ... trong chớp nhoáng
                                        Thơ Thuyền dăm phút dậy hò reo!

                                        Chương trình đa dạng kín thời gian
                                        Viễn Cảnh tương lai chung sức bàn
                                        Kiến tạo Tòa Nhà theo ý nguyện
                                        Hôm nay và vĩnh viễn an khang..!

                                        Gala Dạ Hội kết thân tình
                                        Ca Vũ - Dancing - Chuyện chúng mình...
                                        Hội thảo tương lai Văn Bút Việt
                                        Thính phòng bình chọn đóa hồng xinh.

                                        Trại Hè Văn Bút đầu tiên khởi
                                        Mời gọi Thành Viên đóng góp lời
                                        Khai triển phát huy sinh hoạt mới
                                        Thi đua bè bạn khắp nơi nơi..!                                                                                                                                                                                                Châu Hà 

Friday, August 19, 2016

Nhac Vu Lan (Me)-Lmst

BAO LA TINH ME
 
                                                                            
LYRICIST: KIEU OANH TRINH
MUSIC COMPOSERLMST
HARMONIST: CAO NGOC DUNG
SINGERTAM THU
YOUTUBE 
               

 LOI ME RU

                                                                            
LYRICIST: NHU LY
MUSIC COMPOSERLMST
HARMONIST: LMST
SINGERNHU LY
YOUTUBE 
               

*Xin phep tac gia Thi si cho duoc cong tac phan am nhac
va duoc pho bien bat vu loi tren mot so Dien dan bon phuong

LOI RU CUA ME

                                                                            
LYRICIST: THE NHAN
MUSIC COMPOSERLMST
HARMONIST: CAO NGOC DUNG
SINGERTAM THU
YOUTUBE 
               

*Xin phep tac gia Thi si cho duoc cong tac phan am nhac
va duoc pho bien bat vu loi tren mot so Dien dan bon phuong

ME MUON DOI CON MAI

                                                                            
LYRICIST: SONG PHUONG
MUSIC COMPOSERLMST
HARMONIST: CAO NGOC DUNG
SINGERTHUY AN
YOUTUBE 
               

*Xin phep tac gia Thi si cho duoc cong tac phan am nhac
va duoc pho bien bat vu loi tren mot so Dien dan bon phuong

NHO CONG ON ME

                                                                             
LYRICIST: DOAN THUY TIEN
MUSIC COMPOSERLMST
HARMONIST: CAO NGOC DUNG
SINGER: TAM THU
YOUTUBE 
               

*Xin phep tac gia Thi si cho duoc cong tac phan am nhac
va duoc pho bien bat vu loi tren mot so Dien dan bon phuong

ME VA THANG SAU

                                                                            
LYRICIST: HAN TUY XAT
MUSIC COMPOSERLMST
HARMONIST: CAO NGOC DUNG
SINGERTHUY AN
YOUTUBE 
               

*Xin phep tac gia Thi si cho duoc cong tac phan am nhac
va duoc pho bien bat vu loi tren mot so Dien dan bon phuong

TINH ME

                                                                             
LYRICIST: MINH HO & MINH HO DAO
MUSIC COMPOSERLMST
HARMONIST: CAO DAT
SINGER: DINH VAN & PHUONG DUNG
YOUTUBE 
               

VU LAN NHO ME

                                                                            
LYRICIST: HUU HIEN
MUSIC COMPOSERLMST
HARMONIST: THU TRANG
SINGER: THU TRANG
               

*Xin phep tac gia Thi si cho duoc cong tac phan am nhac
va duoc pho bien bat vu loi tren mot so Dien dan bon phuong

*When I give you my time, I’m giving you a portion of my life.

VU LAN CON DEN CHUA

 http://www.hathaykhongbanghayhat.org/?q=node/12713                                                                           
LYRICIST: LE CAM THANH
MUSIC COMPOSERLMST
HARMONISTLMST
SINGERQUANG CHAU
               

*Xin phep tac gia Thi si cho duoc cong tac phan am nhac
va duoc pho bien bat vu loi tren mot so Dien dan bon phuong

tho QThai
nhac Lmst
Kinh moi quy VTH thuong thuc
QThai chan thanh cam on NS Lmst da pho bai tho cua QThai



__._,_.___

Friday, August 12, 2016

Mùa Thu Chết

Mùa Thu Chết

Vũ, một chàng trai trẻ xuất thân từ một gia đình trung lưu ở miệt Tân Châu, An Giang, vừa hoàn thành bậc trung học và khăn gói lên đường để thi vào một trường danh tiếng tại Dalat, đó là trường Võ Bị Quốc Gia, vào cuối năm 1959.
...
Nhớ lại, cách đây bảy năm, sau khi xong bậc tiểu học, Vũ phải lên Long Xuyên để học tiếp bậc trung học vì Long Xuyên là một vùng đất phát triển và sớm hấp thụ nên văn minh từ Saigon, nên gia đình Vũ muốn chàng lên đây theo học để có một tương lai tươi sáng hơn ở những vùng quê hẻo lánh nơi miền sông nước Tân Châu. Chân ướt chân ráo đến phố thị Long Xuyên, Vũ tá túc tại nhà người cô bà con để trọ trong những năm theo học ở đệ nhất và đệ nhị cấp. Những ngày đầu xa nhà, Vũ nhớ vô cùng từng con đường, góc chợ, hàng cây, và những thằng bạn cùng xóm với những trò chơi như bắn đạn, bắn dây thun, hay tán lon, đá dế, v.v... những trò chơi dân giả sao mà vui lạ và khó quên. Phố thị Long Xuyên tuy nhà cửa còn thưa thớt, xe cộ ít ỏi, nhưng lại là phố thị sầm uất nhất trong khu vực. Nơi đây cũng là chợ đầu mối tập trung hàng hoá để đưa về Saigon phân phối. Dù nhớ nhà, nhưng Vũ vẫn đặt việc học là trên hết vì đó cũng là kỳ vọng của cha mẹ ở quê nên chàng chỉ biết học và học. Ngoài thời gian ở trường, chàng chỉ quanh quẩn ở nhà học bài và phụ giúp gia đình người cô trông coi hàng quán.

Thời gian thắm thoát thoi đưa, chàng trai miệt Tân Châu ngày xưa bây giờ đã trở thành một chàng trai phố thị Long Xuyên. Ở đâu lâu ngày thì trở thành thân quen nơi đó, chàng nghĩ vậy, vì cảm giác nhớ như những ngày đầu không còn nữa. Những lần về thăm nhà, gặp lại mấy thằng bạn trong xóm, cùng đi ăn uống, chơi đùa, nhưng cái cảm giác thời tiểu học không còn, và ngày chia tay trở lại trường cũng chẳng nhớ nhung như xưa. Có lẻ chàng đã lớn, có lẻ chàng đã quen với cuộc sống nơi thành thị nhộn nhịp? Nhiều câu hỏi chàng tự đặt ra mà không có câu trả lời. Nhưng có một điều chàng có thể khẳng định rằng...bởi vì mình đã yêu, và đã có người yêu.

Năm đó, vào ngày tựu trường, chàng đã tình cờ gặp Vi, và cái cảm giác là lạ lâng lâng dâng lên trong lòng chàng. Suốt ngày hôm ấy, và cả những ngày hôm sau, hình bóng của Vi luôn ở trong tâm trí chàng. Vũ tự hỏi: "chẳng lẽ mình đã yêu?" "Không, mình còn một năm nữa mới xong bậc trung học, không thể yêu được. Nàng nhỏ hơn mình một lớp, lại càng không thể yêu." Nghĩ vậy nên Vũ cương quyết rằng, đó không phải là tình yêu, mà có thể là một tia sét của cái tuổi mới lớn. "Vâng, đúng vậy." Chàng nhủ thầm. Nhưng rồi cái bóng hình ấy cứ lởn vởn trong đầu Vũ, ngày nào cũng gặp người con gái có nước da bánh ít, mái tóc dài chấm thắt lưng, đôi vai tròn đầy đặn, và nhất là cái mùi con gái mỗi khi nàng đi ngang qua đã làm Vũ ngất ngây. Đôi mắt tròn xoe, hai hàm răng trắng đều như hạt bắp càng làm chàng điêu đứng mỗi khi Vi nhìn hay cười. Một ngày giữa năm học, không dằng lòng được nữa, khi chàng đã cảm nhận ra rằng nàng cũng có cảm tình với mình, Vũ quyết định viết thư gởi nàng để bày tỏ tâm tình. Sau mấy đêm vò đầu bức tóc, bóp trán, nặn óc, Vũ viết được vỏn vẹn có mấy chữ:

"Vi mến,
Lần đầu tiên gặp Vi, Vũ như bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Hình ảnh Vi ngày đêm hằn sâu trong tâm trí Vũ. Bấy lâu dặn lòng là phải đặt việc học lên hàng đầu, nhưng lý lẻ con tim đã thắng lý trí. Hôm nay Vũ bạo gan viết lá thư nầy gởi đến Vi và mong được làm bạn cùng Vi.

TB:  Hôm nay Vũ quyết định nói ra, nếu không cái bụng của Vũ nó sẽ phình ra, bự lên và bể mất".

Vỏn vẹn chỉ bấy nhiêu, rồi chạy ù đến đưa Vi khi gặp nàng trong sân trường. Sau đó Vũ hồi hợp chờ đợi. Một ngày, hai ngày....một tuần...hai tuần...Vẫn không thấy Vi trả lời dù rằng nàng đã gặp Vũ hằng ngày nơi sân trường. Tính ý nàng cũng không có gì khác biệt càng làm Vũ bối rối hơn. Gần một tháng trôi qua, vẫn bặt vô âm tín, Vũ định bỏ cuộc thì một buổi sáng trước giờ vào lớp, Vi đã nhờ người bạn thân trao mảnh giấy nhỏ cho Vũ, cũng vỏn vẹn mấy chữ:

"Vũ thân mến,
Vi cũng như Vũ. Đã mến Vũ từ lần gặp đầu tiên. Hôm nay mình làm bạn với nhau hé. Còn chuyện con tim thì cứ để nó tự nhiên đi Vũ nhé.
Vi"

Úi trời ơi. Đọc xong Vũ mừng như được một viên kẹo hồi còn bé tý. Chàng vội nhảy lên reo mừng sung sướng làm đám bạn xung quanh chẳng biết gì...nhìn Vũ ngơ ngác. Chàng mắc cở chạy một mạch vào lớp.

Buổi chiều cuối tuần, hai người hẹn nhau đi chơi. Đó là buổi đi chơi đầu tiên của Vũ và Vi. Chàng và nàng cùng nhau đạp xe qua những con đường trong thị xã Long Xuyên, uyên thuyên biết bao điều. Vũ cho biết mộng ước của chàng là được trở thành một quân nhân để chiến đấu bảo vệ đất nước. Và Vi cũng ủng hộ và động viên Vũ. Biết được hoài bão của Vũ, nàng càng yêu mến Vũ nhiều hơn. Tình bạn giữa họ ngày càng gắn bó cho đến một ngày.....một ngày thứ Bảy khi hai người ngồi trong rạp chiếu phim, Vũ đã mạnh dạn nắm tay Vi lần đầu tiên, và cả hai bắt đầu đổi cách xưng hô:
Vũ nói:
--Vi nè
Vi đưa mắt nhìn Vũ.
--Chuyện gì Vũ?
À phim hay ghê. Vũ nói bâng quơ.
Vi nói:
--Dạ.
Vũ đưa bàn tay mình tìm lấy tay Vi.
--Anh....anh......yêu em.
Vi mắc cở, nhưng vẫn để tay mình trong tay Vũ và nói:
--Em biết. Em cũng vậy.

Thời gian thắm thoát thoi đưa, tình yêu của Vũ và Vi càng lúc càng mặn nồng theo thời gian. Vũ đã lấy được mảnh bằng Tú tài và chờ ngày nhập trường ở Dalat. Những ngày nghĩ hè, chàng về quê để phụ giúp gia đình, cuối tuần chàng mới đón xe lên Long Xuyên để cùng người yêu dạo phố, cine, và đi chơi đây đó. Chiều Chủ nhật chàng lại về quê. Rồi ngày nhập trường Võ Bị cũng đã đến. Vũ từ biệt cha mẹ cùng anh chị em để lên đường bắt đầu cho cuộc sống mới, cuộc sống của một sinh viên quân ngũ. Trước khi lên Dalat, Vũ ghé lại Long Xuyên thăm và từ biệt người yêu. Hai người cùng nhau rảo bước trên những con đường quen thuộc, vào những quán ăn mà hai người đã có nhiều kỷ niệm. Và giờ chia tay đã đến, Vi nước mắt chảy dài trên hai má nắm lấy tay Vũ và nói:
--Anh yêu, ngày mai nầy là em không còn được ở bên anh nữa rồi. Anh lên đó nhớ giữ gìn sức khoẻ nhe.
--Anh sẽ rất nhớ em đó. Không có em anh buồn lắm. Em ở nhà phải ráng học nghe không.
...
Đà Lạt thành phố sương mù, đẹp và thơ mộng đã làm mê lòng các chàng trai nuôi mộng hải hồ, nguyện hiến dâng sức trẻ cho quê hương đất nước. Các chàng trai mặt búng ra sữa đến từ khắp nơi đang háo hức chờ đợi nhập trường. Đó là một ngày đẹp trời cuối tháng Mười Một năm 1959. *Ngôi trường Võ Bị uy nghi, đồ sộ, tọa lạc trên một ngọn đồi cao (ngọn đồi mang số 1515), giữa núi Lapbé Sub và hồ Than thở, được xây cất kể từ 1960. Đây là nơi tụ hội của bao chàng trai khôi ngô tuấn tú, chọn nghiệp kiếm cung để thoả mộng sông hồ*.(Lê Đình Cai-Đà Lạt và những kỷ niệm về trường Võ Bị Quốc Gia)

Không lâu sau đó thì Vi cũng lấy được mảnh bằng Tú tài và lên Saigon theo học ở trường Đại Học Văn Khoa. Từ đó những cánh thư chứa đầy yêu thương của đôi trai tài gái sắc bay qua lại với nhau qua nhịp cầu Bưu điện. Thỉnh thoảng nàng đón xe lên Dalat thăm người yêu, hay đôi khi Vũ đón xe về Thủ đô thăm nàng trong những ngày nghĩ phép ngắn ngủi. Những ngày cuối tuần hay nghĩ lễ,  và Vi thường có những khoảng thời gian bên nhau bách bộ khắp các con phố Dalat thơ mộng, hay vào quán ăn hàng, đi ciné. Các chàng trai trong những bộ đồng phục sinh viên sĩ quan đi bên cạnh các cô gái áo dài thướt tha hay những bộ đồ hợp thời trang là niềm ao ước của bao chàng trai cô gái mới lớn. *Hình ảnh oai phong, lẫm liệt của các sinh viên Võ Bị, xuất hiện trong bộ lễ phục uy nghi màu trắng, cổ cao, có sọc xanh, tua vai vàng, với thanh gươm bên cạnh… trong các dip lễ  tại địa phưong đã gây ấn tượng sâu đậm trong tâm hồn của bao chàng trai* (theo Đà Lạt và những kỷ niệm...của tg Lê Đình Cai) nuôi mộng hải hồ và khát vọng đem chí trai bảo vệ non sông đất nước. 

Những Hồ Than Thở, Thác Cam Ly, Hồ Xuân Hương...đều in đậm dấu chân của Vũ và Vi. Ở nơi đây, đâu đâu cũng đầy ấp kỷ niệm của hai người. Là một sinh viên sĩ quan, Vũ vừa được huấn luyện quân sự, vừa được học văn hoá, và khi ra trường sẽ được cấp bằng Cử nhân. Sau những năm trong quân trường, các tân khoá sinh, những người trước đây trông bảnh bao, ốm yếu, giờ là những chàng trai khoẻ mạnh, da sạm nắng, oai phong, rắn chắc.

Thời gian huấn luyện đã qua. Các chàng trai sinh viên sĩ quan bây giờ là những vị chỉ huy trong các binh chủng của Quân lực Việt nam Cộng Hoà và được đưa đi khắp bốn vùng chiến thuật. Vũ gia nhập vào bộ binh và đã từng chiến đấu ác liệt với quân thù. Những trận đánh nảy lửa, những cuộc đụng độ không cân sức, những chuyến hành quân thâu đêm suốt sáng,..., đều có sự góp mặt của Vũ. Trong một lần bị cộng quân phục kích, Vũ đã bị thương nặng và được trực thăng chở về bệnh viện cấp cứu. Sau khi xuất viện, Vũ đã không còn đi tác chiến nữa mà được lệnh về làm việc ở Bộ Chỉ Huy, sau đó là các Quân khu và Tiểu khu. Vũ và Vi đã thành hôn sau lần chàng bị thương, tại một nhà hàng ở Cholon, và những đứa con dễ thương đã lần lượt ra đời.

Cuộc chiến ngày càng ác liệt, súng nổ đì đùng khắp nơi. Những vùng đất Việt nam Cộng hoà từ từ rơi vào tay địch. Rồi ngày đại tang cũng đã đến khi Thủ đô Saigon thất thủ. Vũ cùng bao Quân Cán Chính của VNCH đã bị lừa khi tin lời bịp bợm của bọn cs Bắc Việt là chỉ đi học tập cải tạo trong mười ngày. Chàng cùng đồng môn, đồng đội đã bị lưu đày khổ sai tận miền Bắc rừng thiêng nước độc. Vũ đã gọi cái ngày của tháng Tư đen là "Mùa Thu Chết" cho chính bản thân chàng ở tuổi ngoài ba mươi.
... Mười ba năm tù khổ sai trong ngục tù cs, và bốn năm trong nhà tù lớn VN, cuối cùng Vũ và gia đình cũng đã đến được bến bờ Tự do qua diện HO. Lại bắt đầu lại từ đầu với hai bàn tay trắng. Làm việc, học hành, và có được mảnh bằng kỷ sư cùng cơ ngơi vững chắc. Năm tháng thoi đưa, các con của Vũ-Vi cũng đã thành nhân và thành thân với những công việc vững chắc nơi xứ Cờ Hoa. Hôm nay, Vũ, một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết năm nào khi bước chân vào trường Võ Bị, một sĩ quan chỉ huy can trường nơi dầu sôi lửa bỏng, một người tù chỉ với da bọc xương, tưởng đã bao lần bỏ thây nơi ngục tù u tối,..., đã là một ông lão ngoài bảy mươi, ngồi nhớ lại những chuyện đã qua của đời mình mà tưởng chừng như những thước phim trên màn ảnh rộng. Đã hơn bốn mươi mùa thu đi qua, mùa thu năm nào cũng là một "Mùa Thu Chết"
QThai


*Bài nầy, Quốc Thái xin được kính tặng thân sinh cùng các Chú Bác, quý NT/VTH đã từng là một cựu sinh viên Sĩ quan dưới trường Mẹ Võ Bị Đà Lạt mà Quốc Thái được hân hạnh làm thế hệ hai.

**Những nơi có dấu * là trích từ http://www.dalatdauyeu.org

Sunday, August 7, 2016

Tấm ảnh không hồn

Tấm ảnh không hồn

Mùa đông đang đến, tuyết rơi, tuyết rơi đầy. Trong căn phòng vắng ở một khu phố đẹp trong thành phố Toronto, Canada, Tuấn đang dọn dẹp lại đồ đạc trong phòng, và sắp xếp lại giấy tờ, hình ảnh trong các ngăn tủ. Mấy ngày nay chàng ở một mình vì vợ chàng đã về Việt Nam thăm nhà, hai thằng con trai đã có vợ và ở riêng, tận bên kia biên giới, Mỹ quốc. Đang sắp xếp lại mấy cuốn album, bất ngờ một tấm ảnh trắng đen rơi xuống sàn nhà. Tấm ảnh một cô nữ sinh trung học trong tà áo dài trắng thướt tha, dễ thương. Đó là tấm ảnh của Thuỷ Tiên, người bạn gái của Tuấn thời trung học.

*****
Thập niên 1960, Tuấn là một học sinh lớp 10 của trường trung học Tạ Thu Thâu thuộc quận Lấp Vò, Sadec. Chàng không phải là cư dân của Lấp Vò hay Vàm Cống, mà là cư dân của xã Hoà An, thuộc quận Chợ Mới, An Giang, nhưng vì nhà chàng nằm bên kia sông ở bến đò Thông Lưu, cho nên chàng chọn trường Tạ Thu Thâu vì nó gần nhà chàng hơn. Chỉ cần ngồi đò qua sông, đạp xe ít phút là tới trường. Dạo đó chàng có thằng bạn thân ở ngoài xóm Lá. Sở dĩ được gọi là xóm Lá vì xóm nầy chuyên buôn bán lá chằm nón. Xóm có đâu khoảng 50 nhà dân, và đa số sống bằng nghề cung cấp lá để chằm nón lá. Từ bến bắc Vàm Cống đi trở ngược về hướng Sa Đéc, khách sẽ thấy một ngã 5. Nơi đây có năm con đường, một là hướng về Lấp Vò, Sa Đéc, một dẫn xuống xã Đinh Yên, một đi về xóm Lá, có bến đò qua Hoà An, Chợ Mới, và hai con đường còn lại là đường một chiều dành cho xe lên xuống  bến phà Vàm Cống. Từ ngã 5 rẽ trái, đi độ vài trăm thước sẽ bắt gặp ngay xóm Lá. Xóm trải dài từ lò heo quay ông Bảy Phú xuống tới bến đò qua Hoà An và kéo về bên phải đến nhà máy xay lúa Năm Thâu, giáp với xóm Nơm (là xóm chuyên nghề làm Nơm) tạo thành một chữ L. Hằng ngày người dân đem lá ra đường để phơi khô, rồi giao cho thợ chằm nón ở Thông Lưu. Sau khi nón lá được hoàn tất sẽ được giao cho lái buôn để tung ra thị trường khắp nơi. Xóm Lá hưng thịnh nhất vào những năm cuối của thập niên 1960, vì vậy nó cũng gắn liền với tuổi học trò của Tuấn dù gia đình chàng chẳng dính dáng gì đến nghề lá nầy. 

Những năm theo học tại trường trung học Tạ Thu Thâu, vì thường ở lại nhà Dũng chơi nên Tuấn đã quen được Thuỷ Tiên, một cô gái ở nhà đối diện và nhỏ hơn chàng một tuổi. Tình yêu của đôi học sinh trung học nó đẹp làm sao. Sáng nào chàng cũng đạp ngược trở ra xóm Lá để cùng đi học với Thuỷ Tiên. Hai người đạp xe song song với nhau ra ngã Năm rồi đến trường theo đường Liên tỉnh. Những khi có bài vở khó khăn cần giúp đỡ thì chàng qua nhà nàng và hướng dẫn tận tình. Cả hai cùng học, cùng chơi. Vừa là người yêu của nhau, vừa là bạn. Gia đình hai bên cũng không phản đối tình yêu của Tuấn và Thuỷ Tiên, chỉ khuyên răn hai đứa ráng học để sau nầy không cực cho cái tấm thân. Mỗi thứ Bảy và Chủ Nhật, chàng lại lọc cọc đạp xe ra nhà Dũng ngồi chơi rồi cùng Thuỷ Tiên đi bộ ra chợ Vàm Cống, cách đó vài trăm thước ăn sáng. Có khi qua Long Xuyên đi xem phim hay cải lương. Cuộc sống êm đềm bình lặng với những ước mơ, hoài bão của đôi trẻ lặng lẽ qua đi. Và rồi năm cuối cùng của Tuấn cũng đã đến. Chàng đã đậu Tú tài và xuống Cần Thơ để theo học ngành kỹ sư Hoá học. Đêm cuối cùng gặp nhau, Thuỷ Tiên đã ngã đầu vào bờ vai Tuấn mà thỏ thẻ:

--Ngày mai là anh đi rồi, còn lại em một mình ở đây, chắc là người ta nhớ anh chết mất.

Tuấn an ủi người yêu:

--Mình xa nhau nhưng tâm hồn mình vẫn ở bên nhau. Ngày nghĩ anh sẽ về thăm em, và chúng mình sẽ đi ăn, đi xem phim. Em ở nhà phải học cho giỏi và theo anh xuống Cần Thơ để học tiếp bậc đại học.

Thuỷ Tiên nhỏng nhẻo:

--Em hỏng chịu đâu. Tự nhiên cái đi thiệt xa bỏ người ta ở lại một mình à. Mấy năm nay ngày nào cũng đi học chung với anh. Không hiểu bài có anh giảng giải, bây giờ còn lại mình ên, mỗi ngày đi học chắc là buồn lắm.

Tuấn nói:

--Bởi vậy em phải ráng học cho giỏi rồi xuống Cần Thơ với anh.

Thuỷ dãy nãy:

--Nhưng mà một năm lâu quá à.

Tuấn vổ về:

--Năm nay em đã là nữ sinh của lớp 12 rồi, phải ráng học đó cô nương để không phụ lòng ba má và cả anh nữa, nghe hông?

Thuỷ nhỏ nhẹ:

--Dạ, nhưng mà anh xuống đó không được léng phéng với cô nào đó nhe.

Nói xong nàng đưa cho chàng tấm hình và nói:

--Đây là tấm hình của em mới chụp đó, tặng anh làm kỷ niệm. Anh phải để nó bên mình suốt đó nhe, xem như có em bên cạnh.

Chàng cũng móc từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn "cỏ":

--Bây giờ anh tặng em nhẫn nầy như là lời ước hẹn của anh. Sau nầy anh sẽ tặng em nhẫn cưới thật.

Nàng cười mĩm:

--Ai thèm làm vợ anh chớ.

Chàng nói:

--Hỏng làm vợ anh thì làm vợ ai đây. Cả xóm nầy có thằng nào dám nhảy vô không? ha ha.


Thuỷ Tiên nhéo vào vế chàng một cái thiệt đau.
...
Chiến sự ngày càng leo thang khốc liệt. Ba Tuấn là một sĩ quan cao cấp của Quân lực Việt Nam Cộng Hoà nên ông thường xuyên vắng nhà. Cuộc sống yên bình của người dân đang ngày đêm bị đe doạ. Đâu đâu cũng có lịnh giới nghiêm. Về đêm làng xóm vắng teo không một bóng người càng làm cho khung cảnh thêm ảm đạm. Tuấn vẫn đang theo học ở Cần Thơ. Thuỷ Tiên sau khi tốt nghiệp trung học đã không đi học nữa vì tình hình rối ren nên ba má nàng đã bắt nàng phải ở nhà. Má Tuấn không đêm nào yên giấc, phần lo cho chồng, phần lo cho con. Thỉnh thoảng tiếng súng xa xa vọng về trong đêm càng làm cho bà thêm lo lắng. Bà đã bao lần gọi Tuấn trở về nhưng chàng nhất quyết phải học cho xong đại học, dù thời cuộc thế nào đi chăng nữa thì học vấn vẫn là tài sản quan trọng nhất. Tuấn nói như vậy với me chàng và đã thuyết phục được bà cho Tuấn ở lại học. Tuấn tốt nghiệp đại học được một tháng thì cái ngày tang thương ấy đến mang theo bao cảnh nhà tan cửa nát. Chàng cũng đã kịp về quê đoàn tụ cùng gia đình. Ba chàng sau đó không lâu đã bị đi tù ở khám lớn Long Xuyên, sau đó bị đày biệt xứ tận miền Bắc xa xôi mà hơn hai năm sau gia đình mới biết tin. Mối tình của Tuấn với Thuỷ Tiên cũng chỉ kéo dài thêm được hơn hai năm sau cái ngày oan nghiệt của đất nước, dân tộc. Ba mẹ nàng là những kẻ thức thời đã ngăn cấm tình yêu của hai người. Thuỷ Tiên lén lúc qua lại với người yêu được một thời gian, cũng mặn nồng ân ái. Tuấn thấy rằng mình vẫn còn may mắn vì  có Thuỷ Tiên bên cạnh trong lúc mọi thứ đã sụp đổ từ đất nước, gia đình, công danh sự nghiệp. Chàng đã bị xã hội mới ruồng bỏ vì là con của một sĩ quan mà họ gọi là Nguỵ. Vào một buổi sáng u ám, Tuấn tình cờ bắt gặp người yêu mình đã cặp tay cùng một người đàn ông khác. Hắn là một công an ở địa phương. Chàng nhìn thấy như sét đánh ngang tai. Chàng không ngờ rằng người yêu mình vì danh lợi đã phản bội mình trắng trợn như vậy. Bao nhiêu lời nguyện ước đã thành mây khói. Chàng vô cùng chán nản. Nước đã mất, nhà đã tan, cha đã đi tù, bây giờ người yêu đã phản bội. Đất trời sụp đổ....Đúng là lòng người khó đọ. Người tình từ thuở học sinh bây giờ cũng phản bội. Bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu bây giờ như muốn nổ tung, nhưng chàng đã kịp dằn lòng. Chàng nghĩ rằng, bây giờ gia đình mình đã lâm vào hoàn cảnh đau thương, nỗi đau của chàng đâu bằng nỗi đau của dân tộc. Nàng đã thay lòng, có níu kéo thì cũng chỉ là cái xác không hồn. Thôi, vậy cũng tốt, sẵn cuộc tình nầy cũng sẽ không đi đến đâu. cũng không đáng để mình lưu luyến.

Sáng nay, như thường lệ, chàng vẫn đạp xe ra chợ Vàm Cống cùng bạn bè cũ uống cafe và ăn sáng. Đang ngồi nhâm nhi ly xây chừng, ngày xưa chàng thích cafe sữa đá nhưng bây giờ tình hình kinh tế tài chánh đã không cho phép nữa nên chàng đành uống xây chừng, vừa để gặp gỡ bạn bè, vừa để giết thời gian, vì chả có gì để làm, vừa để đỡ ghiền cafe, nhất cử tam thập lục tiện. Đang phì phà điếu thuốc rê trên tay, bất chợt chàng bắt gặp Thuỷ Tiên tình tứ nắm tay tình địch, và cũng là thằng địch đi ngang qua và bước vào quán hủ tíu bên cạnh. Dù đã không còn gì nữa, nhưng chứng kiến cảnh tượng nầy, Tuấn không tài nào chịu nổi. Chàng định đứng dậy đi qua bên kia đục cho thằng đó một trận, nhưng đám bạn chàng đã khuyên can, bạn chàng nói:
--Mầy mà đụng nó là thiệt thân mầy thôi. Thường dân vô tội nó còn có thể cho một cái tội và bắt ngủ muỗi huống gì mầy đập nó, rồi nó còng tay mầy dẫn ra đó đánh đập mầy có ai hay.


Nghe vậy nên Tuấn tỉnh người và ngồi xuống xem như chưa hề thấy nàng. Cuộc sống càng lúc càng khắc nghiệt. Ba Tuấn liên tục gởi thơ về bảo mẹ Tuấn cho chàng về ngoại để tương lai được sáng sủa hơn. Sau tháng Tư đen, tài sản của gia đình Tuấn đã bị cướp trắng trợn từ cái TV, cái radio, cho đến cái bàn, cái ghế, và dĩ nhiên là ngôi nhà mà ông bà nội Tuấn để lại cho ba mẹ chàng. Bây giờ mấy mẹ con của Tuấn phải ở trong một cái chòi lá mà ngày xưa ông bà dùng để nuôi trâu bò. Khoảnh đất nầy là đất của gia đình chàng, vậy mà những ngày sau tháng Tư đen, chính quyền cs đã mượn danh nhân dân, lấy hết nhà cửa, đất đai, và mượn danh nhân dân cho cái ân huệ là được ở cái chòi lá sau nhà, và họ đã dựng hàng rào bao bọc quanh ngôi nhà lớn, chỉ chừa một lối đi nhỏ vừa cho một người đi bộ dẫn vào chòi lá nhà chàng. Mẹ chàng đã phải làm tất cả mọi công việc mà từ trước giờ bà chưa từng làm. Bà đã hy sinh tất cả vì đàn con, không quản gian lao khó nhọc, chắt chiu từng đồng để lo cho Tuấn và hai em chàng đi vượt biên. Và ước nguyện của ba chàng đã thành hiện thực khi mẹ Tuấn đã lo đủ số vàng theo yêu cầu để cho Tuấn vượt biên. Ngày giờ hẹn đã đến, chàng khăn gói lên đường về ngoại. Đêm đó mẹ Tuấn khóc rất nhiều, vì ngày mai nầy bà sẽ mãi mãi xa đứa con trai đầu lòng mà không biết ngày nào gặp lại. Suốt đêm bà ngồi cạnh bên Tuấn và trông chàng ngủ như lúc mới lên hai lên ba. Riêng Tuấn, chàng không tài nào chợp mắt được, vì ngày mai, chàng sẽ xa mẹ, xa các em, xa những gì thân thương nhất nơi đây dù nó đã không còn thuộc về Tuấn nữa. Chàng rất yêu Thủy Tiên, nhưng tất cả giờ đây chỉ là quá khứ. Chàng ngồi dậy ôm mẹ và khóc nức nở như đứa trẻ lên ba. Hai mẹ con ngồi tâm sự rất nhiều điều đến sáng hôm sau. Hành lý chàng mang theo ngoài vài bộ đồ còn có tấm ảnh của Thuỷ Tiên mà nàng đã tặng chàng lúc chia tay khi chàng khăn gói vào đại học. Đã bao lần chàng muốn quăng đi, nhưng rồi lại thôi, mà nói đúng hơn là không tài nào quăng đi được. Đó là kỷ vật duy nhất và cuối cùng của một mối tình đầu, mối tình học trò khó phai của chàng. Sáng nay chàng lại lấy nó ra, ngắm nghía rồi cho vào hành trang mang theo. Hành trang của chàng là những nỗi buồn mang nặng: nỗi buồn cho quê hương đất nước, nỗi buồn cho người cha đang bị tù đày khổ sai, nỗi buồn xa mẹ và các em thân yêu, nỗi buồn bị phản bội. Bao nhiêu nỗi buồn mang theo quằng nặng đôi vai chàng. Và rồi giờ ra đi đã đến. Chàng từ biệt mẹ và các em trong âm thầm. Chàng đi trong lặng lẽ. Qua sông như thường lệ, nhưng lần nầy chàng đi bộ, với một túi nhỏ cùng vài bộ đồ bên trong. Chàng lẩn thẩn bước đi trên con đường quen thuộc, qua xóm Lá, nơi tình yêu bắt đầu, nhìn lại ngôi nhà của người yêu và đưa mắt như muốn tìm lại bóng hình thân quen, bùi ngùi, bịn rịn. Và rồi chàng âm thầm bước thẳng về hướng chợ Vàm Cống để qua phà Vàm Cống về bờ Long Xuyên. Điểm hẹn là một nơi hẻo lánh ở thị xã Rạch Giá. Giờ G đã đến, chàng cùng bạn đồng hành xuống xuồng nhỏ để ra tàu lớn ở ngoài khơi. Qua bao ngày lênh đênh trên biển, tàu của Tuấn đã đến được đảo ở Mã Lai, và được tạm cư nơi đây để chờ đến nước thứ ba. Đó là những ngày cuối năm 1979. Sau đó Tuấn được đi định cư tại Canada vào năm 1984. Tháng Tám năm 1985 ba chàng được trả tự do sau mười năm tù đày khổ sai. Ông và gia đình được định cư tại Mỹ vào năm 1990 theo diện HO1.

****** Cuộc sống dần trôi, thoắt cái đã mấy mươi năm. Chàng bây giờ cũng đã ngoài 60, sắp được lên chức nội. Do lập gia đình trễ, nên có con trễ. Hai thằng con theo gót cha cũng lập gia đình trễ, vì vậy đến bây giờ chàng vẫn chưa có cháu để bồng. Còn người yêu cũ, qua tin tức từ bạn bè, cũng đã sang ngang bao mối tình, và giờ đây nàng đã là bà nội, bà ngoại của một bầy cháu. Ký ức về một mối tình đầu khó phai tưởng đã mờ nhạt theo thời gian. Tấm ảnh ngày xưa, tấm ảnh mà chàng viết những dòng chữ phía sau: "thề thốt cho nhiều, rồi bội phản", "tấm ảnh không hồn". 

Hôm nay tình cờ "tấm ảnh không hồn" nầy rơi ra từ tập album, bao ký ức vui buồn xưa quay về. Đang ngồi hồi tưởng về quá khứ thì cái giọng khàn khàn của thằng cha hàng xóm lại cất lên: "Tôi ngó về cuối trời, tay ôm kỷ vật tình yêu của tôi với người. Giờ chỉ còn lại tấm hình gìn giữ được thôi......Và lời thề thốt đầu môi, yêu chỉ có mình tôi suốt đời....Vài lần muốn huỷ tấm hình mà có được đâu, vì tình nầy khắc đậm sâu, quên thật khó người yêu lúc đầu". Làm cho chàng thêm nhức nhối. Nhưng chàng đã nhủ thầm, chuyện đã mấy mươi năm, mình cũng đã quên lãng, ai cũng đã có gia đình và cuộc sống riêng, có hoài niệm chăng thì cũng chỉ là một kỷ niệm đau buồn, có ngắm nhìn tấm ảnh xưa thì giờ đây nó cũng chỉ là một "tấm ảnh không hồn."

QThai